Huyết trận trên trời dưới nền mây đen kịt càng thêm vẻ kỳ dị, ánh sáng đỏ rực của trận pháp chiếu xuống thung lũng, các tu sĩ bị từng đạo phù chú âm hiểm đánh xuống hành hạ, nhất thời tiếng kêu la đau đớn vang vọng khắp nơi, như chốn địa ngục tu la.
Một con mãng xà lớn vảy đen bụng xanh lướt đi giữa những bụi cỏ cây lộn xộn cao thấp không đều, càng đến gần càng bị những tiếng niệm chú như gọi hồn kia làm cho đầu đau như búa bổ, kim đan run rẩy.
Trên bụng rắn Cận Vũ Thanh hóa hình có một vết thương do linh kiếm Vô Dục tạo ra, lại bị y dùng linh lực thúc cho máu tươi không ngừng rỉ ra ngoài. Cái đầu rắn hơi ngẩng lên luồn lách giữa đám cỏ, tính toán con đường nhanh nhất, đồng tử vàng óng lóe lên từng chặp.
Giây tiếp theo, giữa màu xanh của cỏ cây đột nhiên xuất hiện một "mũi tên rời cung", lao vào giữa đám người đang xiêu vẹo ngã nghiêng!
Y nhanh chóng lượn lờ theo hình dạng trận đồ trong đầu, lấy thân làm bút vẽ, lấy máu làm chu sa, thân hình di chuyển như một tia chớp đen mắt thường không thể theo kịp. Mọi người chỉ cảm thấy bên cạnh có một bóng đen lướt qua lướt lại, nơi nào đi qua trên cỏ đều để lại một vệt máu tươi.
Tề Tư Tư mơ màng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy bóng rắn lướt qua trước mắt, đồng tử vàng dựng đứng trông thật hung ác. Cô ta dù tính tình phóng khoáng, nhưng trời sinh sợ rắn, chỉ liếc một cái đã suýt hét lên. Nhưng nhìn kỹ lại những vệt máu trên đất kéo dài thành hình thù quy củ, bỗng nhớ đến lời đồn trong môn phái, rằng vị Ma quân trên Đồ Tiên Phong là một yêu vật ngàn năm.
Trong lòng cô ta không khỏi xao động, khi con rắn lại một lần nữa lướt đến trước mặt, đã cố nén tiếng kêu, thăm dò gọi một tiếng: "Đồ Tiên Tôn?"
Con rắn lớn há miệng lè lưỡi, "xì xì" đáp lại cô ta.
Tề Tư Tư chợt thông suốt, lập tức khẽ nhắc nhở các tu sĩ xung quanh đừng lớn tiếng kinh động. Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc mọi người đều biết con rắn này đến để cứu họ, dù trong đan điền đau đớn không giảm, cũng cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo, gửi gắm hy vọng vào một con yêu vật.
Trận pháp trên trời đã bắt đầu hình thành, máu dưới đất vẫn chưa cạn.
Bạch Phỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, thấy ánh sáng đỏ của huyết trận có phần mờ nhạt hơn lúc trước, thế lan rộng cũng giảm mạnh. Cậu ta cảnh giác cúi đầu tìm kiếm, quả nhiên thấy trong đám cây cỏ có một bóng rắn uốn lượn không ngừng nghỉ, đang liều mạng cọ xát vết thương ở bụng vào mặt đất gồ ghề, để máu tươi chảy ra nhiều hơn.
Lớp trận đối kháng đầu tiên đã thành hình, một trận đồ tinh xảo từ từ hiện lên từ mặt đất, tỏa ra ánh vàng li ti đối ứng với đại trận huyết ma trên bầu trời.
Mà Cận Vũ Thanh vẫn tiếp tục chạy không dám dừng lại, để chống lại huyết trận, ít nhất cũng cần ba lớp trận đồ mới có thể khóa chặt sự vận hành của huyết trận, trước tiên phải làm nó ngừng hoạt động, sau đó mới nghĩ cách phá hủy hoàn toàn.
"Tông chủ..." Người trên vách đá nhìn con rắn đó, mím chặt môi, trong mắt thoáng hiện chút u buồn, lẩm bẩm một mình, "... Ngài quả nhiên vẫn chọn đứng về phía hắn sao?"
"Phỉ Nhiên!" Âm Dương sơn chủ thấy cậu ta mày chau mặt nhíu, như thể vẫn còn đau lòng hoài niệm chuyện cũ, liền lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Vô Thường Quân nhanh chóng hoàn hồn, thu lại ánh mắt khỏi con mãng xà đã chậm lại động tác, nhắm mắt định thần, nhẫn tâm vứt bỏ hết tình cũ, lạnh lùng ra lệnh, "Đi, y bị thương rồi, bắt y..." Cậu ta ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra, "Giết y đi."
Âm Dương sơn chủ mắt sáng rỡ, lập tức mang theo linh khí bay vút qua miệng vực, sát ý nhắm thẳng vào tấc thứ bảy của mãng xà!
Cận Vũ Thanh tự nhiên cảm nhận được tiếng roi đột ngột phía sau, mạnh mẽ quật đuôi rắn, lăn một vòng tại chỗ, khiến ngọn roi đó đánh hụt.
Tiêu Dịch ẩn nấp ở sườn núi đối diện, thấy con mãng xà bị Âm Dương sơn chủ truy đuổi ráo riết, đuôi rắn vì chống đỡ đòn tấn công của đối phương mà bị đánh cho rách vài chỗ, trong lòng không hiểu sao lại nóng ruột, suýt nữa cũng cố gượng lao xuống.
Vội vàng đi mấy bước, thân hình sắp lộ ra, hắn mơ hồ nhớ lại lời Cận Vũ Thanh dặn dò kỹ lưỡng trước khi lao xuống. Y đã dám lấy mạng ra đánh cược, mình sao có thể vì nhất thời nóng nảy mà phá hỏng kế hoạch của y?
Suy nghĩ như vậy một lát, cái đầu nóng nảy dần dần nguội lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm Vô Dục, ngón tay dùng sức siết đến nổi cả khớp, gân xanh nổi lên.
"Mạc Phong..." Tiêu Dịch nghiến răng.
Cận Vũ Thanh bên dưới vừa né tránh đòn tấn công của Âm Dương sơn chủ vừa tiếp tục bày trận một cách có trật tự, chỉ là mất máu quá nhiều, tầm nhìn khó tránh khỏi có chút mờ ảo chóng mặt, mấy lần suýt nữa đâm đầu vào tảng đá chắn đường.
Đợi ba lớp trận đồ khóa chặt được bày xong, trên người y đã bị linh khí chém cho vài nhát, thân rắn vốn trơn láng ngay ngắn cũng vì mấy lần không né kịp đòn tấn công mà tróc vảy rách mảng, toàn thân dính đầy đất cát máu me. Sau khi hoàn thành nốt mảnh ghép cuối cùng của trận đồ, huyết trận trên trời như bánh răng bị kẹt lại, ánh sáng đỏ cũng mờ dần.
Cận Vũ Thanh cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, trong lòng thở phào một hơi, cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát, mệt mỏi rã rời, cảnh vật trong tầm mắt đều trở thành ảnh kép. Y mơ hồ nhìn thấy Tề Tư Tư vẻ mặt lo lắng ở cách đó không xa, quay đầu cắn xuống mấy miếng vảy lưng cứng rắn dày dặn của mình, ném xuống chân cô ta.
Âm Dương sơn chủ mấy lần tấn công đều không hạ được y, trong lòng đang vô cùng tức giận, thấy y rũ đầu xuống liền biết thời cơ tốt đã đến. Từ trong tay áo rút ra một con dao ma dài bằng cẳng tay, lóe lên hàn quang âm lãnh, nhắm chuẩn định chém bay đầu rắn của y, xách về cho Tiểu Vô Thường Quân.
Tề Tư Tư cách con mãng xà chỉ vài bước chân, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, hai tay bị trói sau lưng, ngay cả sức lực để đá con rắn lớn tránh ra cũng không có.
Đang lúc lòng nóng như lửa đốt, ánh đao sắc bén của Âm Dương sơn chủ đã bổ xuống!
"Đồ Tiên Tôn!" Cô ta lớn tiếng kêu, khuôn mặt ngọc ngà tái mét.
Đột nhiên, từ trên không trung giáng xuống một bóng đen mảnh dài, kiếm quang xanh trắng dưới chân bóng đen đó khiến cô gái nhỏ tinh thần phấn chấn! – Là Kiếm Vô Dục, Nguyên Thanh Quân!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!