Chương 44: (Vô Đề)

Hai người tạm thời nghỉ ngơi trong một căn nhà gỗ tránh gió.

Cận Vũ Thanh cuộn tròn ngủ hai ngày, vẫn không có dấu hiệu linh lực được giải phóng, nhưng đã có thể dùng yêu lực truyền âm cho Nguyên Thanh Quân. Đến ngày thứ ba y không ở yên được nữa, lôi cái thân rắn dài ngoằng từ một lỗ thủng ở góc nhà gỗ trườn ra ngoài, nhìn quanh một lượt, lạnh đến rùng mình một cái.

Trước mắt trắng xóa một màu, lớp tuyết dưới bụng sắp ngập qua bắp chân người, càng ngập qua cả thân mãng xà to bằng miệng bát này của y, chỉ có thể ưỡn người lên xoay đầu quan sát bí cảnh kỳ lạ này. Xung quanh yên tĩnh thanh bình, hoàn toàn không giống có yêu ma quỷ quái gì, tầm mắt còn có thể nhìn thấy một dãy nhà tranh thấp bé.

Đi vòng quanh nhà gỗ một vòng, cảm thấy cả con rắn của mình bị đông cứng đến không còn biết ngoe nguẩy nữa.

Tiêu Dịch đang ngồi đả tọa ngưng thần trong nhà, trong đầu nghe thấy vài tiếng gọi, mở mắt ra liền thấy một con mãng xà lớn màu xanh đen ở ngoài nhà, không biết đã ra ngoài từ lúc nào mà còn chạy xa như vậy, đang cứng đờ người kéo lê trên tuyết, đầu rũ xuống, đôi mắt vàng hoe long lanh cầu cứu hắn.

Chẳng bao lâu sau thì thật sự nằm im trên tuyết, không động đậy nữa.

Tiêu Dịch nhíu mày một cái, đeo Vô Dục vào hông, bước thấp bước cao vào trong tuyết, cúi xuống ôm y lên. Nhưng con rắn này dù sao cũng là rắn lớn ngàn năm, quá to khỏe, một mình hắn hai tay cũng không ôm hết, đành bất đắc dĩ nói: "Bảo ngươi hóa hình cho tốt, ngươi lại cứ ra ngoài chịu lạnh."

Nói rồi mở rộng áo khoác bọc lấy y, khẽ vỗ vỗ đầu y, "Không được ngủ, quấn lấy ta."

Cận Vũ Thanh nghe lời ngoan ngoãn quấn người lên, không làm trò gì nhiều, cái đầu lạnh ngắt tựa vào vai Nguyên Thanh Quân, nép vào cổ hắn ấm áp vô cùng.

Bí cảnh vô danh này trông có vẻ an toàn, nhưng thực ra lại rất kỳ quái, nếu không sao có thể khiến một ma tu đại yêu ngàn năm bị ép đến không thể hóa hình. Tiêu Dịch quay đầu nhìn lại căn nhà gỗ rách nát nơi trú ngụ, quyết định rời khỏi đây trước, đi về phía trước xem sao.

Vừa dùng linh lực sưởi ấm cho con rắn lớn, vừa ôm cái đuôi rắn vừa lạnh vừa to lảo đảo đi về phía trước trong tuyết dày.

Cận Vũ Thanh giữa chừng mở mắt, dùng lưỡi rắn l**m l**m tai hắn, truyền âm nói: "Xin lỗi nhé, ta làm liên lụy ngươi rồi."

Tiêu Dịch xốc y lên một chút, để y quấn chặt hơn, ngược lại bình thản nói: "Không sao, ngươi không lải nhải thì ta vẫn thấy ổn."

"..."

Đi được một đoạn, nhà tranh đã ở ngay trước mắt, chỉ là lớp tuyết vẫn rất dày, không nhấc nổi chân. Tiêu Dịch thấy y tinh thần uể oải lại bắt chuyện với y, để y quên đi cái lạnh, nói: "Ta nhớ hồi còn bé, có một mùa đông, cũng từng thấy một con rắn xanh giống như ngươi."

"Ừm?" Cận Vũ Thanh ngẩng đầu đáp.

Hắn cúi đầu nhìn con rắn lớn trong lòng, đang tròn xoe mắt chăm chú nghe mình nói, mới tiếp tục: "Nó cũng bị lạnh cóng, thân thể kẹt trong băng không ra được, ta đã đục băng cứu nó ra."

"Rồi sao nữa?"

Tiêu Dịch dừng lại một chút, nói: "Không có rồi sao nữa."

Cận Vũ Thanh oán trách: "Chán thật!"

"Ừm, cũng khá chán."

Cận Vũ Thanh quấn trên người Nguyên Thanh Quân, đuôi kéo lê trong tuyết phía sau, vẽ thành một vệt dài, y quay đầu nhìn, truyền âm cười rồi bịa chuyện: "Câu chuyện này của ngươi nên như thế này. Ngươi cứu con rắn đó, rắn tu luyện thành một thiếu nữ xinh đẹp quay lại báo ơn, rồi hai người yêu nhau. Sau đó không biết từ đâu xuất hiện một tên đạo sĩ thối, cứ đòi bắt nương tử nhà ngươi đi.

Ngươi thề chết không chịu, nhưng con rắn yêu đó lại..."

Y đang kể bỗng dưng im bặt, lè chiếc lưỡi đỏ như máu ra ngẩn người.

Tiêu Dịch cúi đầu hỏi: "Sao không tiếp tục nữa? Lại thế nào?"

Cận Vũ Thanh ngơ ngác đáp: "... Nó cắn ngươi một miếng."

Nguyên Thanh Quân nhất thời bật cười, tò mò hỏi tiếp: "Tại sao nó lại cắn ta?"

Con rắn lớn không đáp, cuộn mình vòng lên cổ hắn, đầu rắn chui vào trong cổ áo Tiêu Dịch, dùng lưỡi l**m láp cặp vết sẹo tròn vo đã cũ của hắn. Một lúc sau mới thò đầu ra, nói với Tiêu Dịch: "Ta cũng có một câu chuyện, ngươi có muốn nghe không?"

"Ngươi kể đi."

Cận Vũ Thanh sắp xếp lại dòng suy nghĩ, từ từ kể: "Tương truyền có một con rắn, sắp hóa hình được rồi, bỗng một năm tuyết rơi tai ương, cả ngọn núi đều đóng băng. Nó vốn định tìm một cái hang núi ngủ qua mùa đông đó, không ngờ giữa đường lại bị băng tuyết làm đông cứng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!