Chương 43: (Vô Đề)

Vô Dục đâm ra, Tiêu Dịch vươn dài cánh tay, kéo Cận Vũ Thanh đang tự mình kinh hãi kêu la lại bên cạnh bịt miệng y, cau mày khẽ nói: "Đừng kêu nữa." Đồng thời, kiếm quang trong trẻo đâm thẳng về phía trước ba điểm, ở giữa liền mạch một đường!

"Ư!" Cận Vũ Thanh trừng lớn mắt, trong đường kiếm hoa lướt qua đã nhìn rõ thứ hắn chém.

Là ba con dơi đen cánh lớn bằng bàn tay, mắt xanh răng trắng, rơi xuống đất hóa thành một làn khói tro.

Kiếm quang vừa dừng, Tiêu Dịch buông tay đang giữ chặt y ra, định tiến lên xem xét, nửa lời cũng không nói thêm với y. Cận Vũ Thanh hiểu rằng vừa rồi là hắn tốt bụng, đang định xin lỗi và cảm ơn vì tiếng la hét của mình, bỗng cảm thấy sau gáy đau nhói, y đưa tay vỗ một cái, không bắt được gì cả.

Nhìn lại lòng bàn tay, một vệt máu mờ.

Ngay sau đó, một đám sương đen từ vòm đá phía trên ập xuống!

"Nguyên Thanh Quân! Trên đầu!"

Cận Vũ Thanh hét xong, rút chiếc Quạt Cuồng Phong bên hông, đầu ngón tay đẩy một cái, mặt quạt bằng vàng đen xoạt một tiếng mở ra, xoay người vòng cổ tay ném một đòn ra phía sau, chém con dơi linh trên vai mình. Mặt quạt như đao, ý quạt như kiếm, tựa như đêm đen sao sáng đồng loạt nở rộ, lóe lên trong đám sương đen đột ngột ập tới.

Tiêu Dịch nghe thấy tiếng cảnh báo, giơ tay vung kiếm đánh rơi đám dơi trên đầu.

Quay đầu lại thấy người kia tùy ý thu mở chiếc quạt, vung ra ẩn chứa sát ý vô cùng, thu lại hàm chứa sức mạnh ngàn cân, trong lúc tà áo tung bay có thể lấy mạng người trong im lặng. Hắn đã quen nhìn các loại thương pháp kiếm pháp, nhưng chưa từng thấy ai có thể múa một chiếc quạt xương đen uyển chuyển như nước chảy mây trôi đến vậy.

Không khỏi cũng nhìn đến ngẩn người.

Bên chân Cận Vũ Thanh đã chất một lớp xác dơi, thấy Nguyên Thanh Quân lại đứng đó xem "náo nhiệt", liền hét về phía hắn: "Ngẩn ra đó làm gì! Sắp chết đến nơi rồi!"

Tiêu Dịch bị gọi một tiếng mới hoàn hồn, cầm kiếm tham gia vào trận chiến, chém bay con dơi đang vươn móng vuốt nhọn hoắt định cào vào da thịt trên cổ Cận Vũ Thanh.

"Tiêu Dịch, tắt đèn!"

Vòm đá lập tức trở lại bóng tối, gần như đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có linh quang lưu chuyển trên kiếm và quạt của hai người mới có thể chiếu sáng một chút khoảng cách trong gang tấc. Hai người không cần dùng mắt nhìn vật, dựa vào sự biến động của linh lực xung quanh để chém giết một cách chính xác, chẳng mấy chốc, tiếng cánh dơi vỗ đã yếu dần.

"Sao trong khe núi này lại có nhiều Huyết Linh Dơi như vậy?" Cận Vũ Thanh gập quạt nghỉ ngơi, nói, "Một Âm Dương sơn chủ còn chưa đủ, chẳng lẽ cả Lâm Hồng Các cũng nhúng tay vào sao!"

Tiêu Dịch cảm nhận xung quanh, thấy không còn dơi linh mới thu kiếm vào vỏ.

Vừa rồi vì giao đấu nên hai người cách xa nhau một chút, lúc này Cận Vũ Thanh lặng lẽ mò lại, s* s**ng khắp người Tiêu Dịch không thấy một vết thương hay hư tổn nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Dịch theo phản xạ muốn gạt tay ra, lại nghĩ đến việc y bị cắn một miếng không biết vết thương thế nào, tay giơ lên nửa chừng lại hạ xuống, khẽ hỏi: "Không sao chứ?"

"Hả? À, không sao!" Cận Vũ Thanh sờ sờ gáy, cười gượng, "Chúng nó cắn ta là chúng nó xui xẻo, cắn một miếng chết một con, còn hiệu quả hơn cả kiếm! Chỉ tiếc là số lượng chúng nó quá đông, mỗi con hút một ngụm cũng đủ hút ta thành rắn khô rồi, nếu không đã chẳng độc chết chúng nó, hì hì!"

"..." Tiêu Dịch cảm thấy đối với loại người này đúng là lo lắng vô ích, lặng lẽ gạt tay trên cánh tay mình ra, xoay người đi vào sâu trong khe núi. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]

Cận Vũ Thanh theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm sau lưng hắn, "Đi đâu vậy, ta nói không phải sự thật sao? Nguyên Thanh Quân, ngươi dung mạo tu vi đều là hạng nhất, chỉ là tính tình quá lạnh lùng, như vậy không tốt, đợi sau này ngươi phi thăng tiên giới nếu không hòa hợp được với các đại tiên khác thì buồn lắm đó! Ây, ngươi đợi ta..."

Chưa nói hết lời, đã đâm đầu vào lưng người phía trước.

"Mạc Phong." Tiêu Dịch đột nhiên khác thường đáp lời y, còn gọi cả tên y.

Cận Vũ Thanh thò đầu ra từ sau lưng hắn, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì?"

Nguyên Thanh Quân "dịu dàng" nói: "Không phải ngươi muốn cùng ta yêu thương thắm thiết sao?"

Cái giọng điệu này quá khác thường! Quá khác thường rồi! Cận Vũ Thanh giật mãi không rút được móng vuốt rắn của mình ra khỏi tay hắn, lại cảm thấy xung quanh gió lạnh từng cơn như cõi quỷ, ngay cả nói chuyện cũng có tiếng vọng từng lớp, khó tránh khỏi nổi da gà toàn thân, mặt mày tươi cười nói, "Nguyên Thanh Quân, hoàn cảnh này... tỏ tình không thích hợp lắm đâu nhỉ?

Hay là đợi chúng ta ra ngoài, tìm một cái giường lớn rồi từ từ nói?"

Tiêu Dịch nhóm lên một ngọn lửa linh, ném về phía chân Cận Vũ Thanh, ngọn lửa lướt qua soi sáng đường đi.

Y cúi đầu nhìn, sợ hãi! Vực thẳm sâu hoắm, cảm giác như thông thẳng xuống lòng đất, ngọn lửa linh cuối cùng chìm vào trong sương mù dày đặc, càng không biết bên dưới sâu đến mức nào. Cận Vũ Thanh nhớ lại chuyện lối vào bí cảnh, lập tức lấy Lục Hợp Tư Nam ra loay hoay một hồi, quả nhiên, dù có thúc giục thế nào, muỗng linh cũng chẳng hề nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!