Chương 42: (Vô Đề)

Khuôn mặt Tiêu Dịch thoáng qua một chút kinh ngạc: "... Ngươi biết từ lúc nào?"

Nếu đã bị vạch trần, hắn cũng không giả vờ nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay Cận Vũ Thanh, kéo y từ trên cổ xuống rồi ném sang một bên, đồng thời tay phải lại lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm Vô Dục.

Cận Vũ Thanh nằm trên đất, không có ý định đứng dậy, càng không có ý định rút vũ khí ra đánh với hắn.

Tiếng sột soạt vang lên từ người bên cạnh. Tiêu Dịch đứng dậy, lòng bàn tay đốt lên ngọn lửa linh, năm ngón tay khẽ búng, ngọn lửa trong lòng bàn tay chia thành mấy cụm bay ra, bám vào vách đá xung quanh, chiếu sáng cả khe núi vòm đá.

Rồi quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng dùng Vô Dục chưa rút khỏi vỏ chỉ vào y.

Cận Vũ Thanh nhúc nhích một chút, liền bị chuôi kiếm ấn vào cổ họng đè xuống.

"Đừng động đậy!"

Cận Vũ Thanh khàn giọng cười nói: "Nguyên Thanh Quân, ngươi không thấy hành vi trước sau của mình không nhất quán sao, người làm đổ nước là ngươi, người cầm kiếm chỉ vào ta cũng là ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn ta chết, hay không muốn ta chết?"

Ánh mắt Nguyên Thanh Quân thoáng dao động, Cận Vũ Thanh cười cười đẩy thanh kiếm ở cổ họng ra, lật người nhảy lên, phủi quần áo.

Tiêu Dịch thu kiếm vào hông, nhưng ánh mắt lại lạnh đến kỳ lạ.

Người này thà cứ ngốc còn hơn, ngốc thì còn biết cười ngây ngô, bảo làm gì thì làm nấy, giờ tỉnh táo lại thì như khúc gỗ, ngoài trừng mắt ra thì cũng chỉ biết trừng mắt. Cận Vũ Thanh thầm thì trong lòng, nhưng miệng lại giải thích: "Muốn biết ta biết ngươi đã tỉnh táo từ lúc nào sao?"

"Không sớm không sớm," Tiêu Dịch không định sẽ để ý đến y, y chỉ l*n đ*nh đầu, ra hiệu, "Cũng chỉ là lúc ngươi giết tên đệ tử Kim Nguyệt Kiếm Tông đó, cộng thêm lúc nãy trên trời, ngươi nói với ta bên dưới có người, ta mới bắt đầu nghi ngờ ngươi, nhưng thật sự xác nhận, cũng chỉ là lúc nãy ngươi làm đổ nước của ta."

Tiêu Dịch cứ nhìn y chằm chằm như vậy, Cận Vũ Thanh bĩu môi, tiếp tục nói: "Tu vi của ngươi vốn đã cao hơn ta, nhưng sau khi độ kiếp xong, tâm trí như thể quay về lúc còn bé, cũng nên nhớ một vài thuật pháp cơ bản đã học lúc nhỏ mới đúng. Khu rừng này bị người ta bố trí một đại trận vô hình, trừ khi phá vỡ từ bên trong, nếu không bên ngoài khó mà cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Nếu không phải ngươi đã khôi phục thần trí, vận dụng thần thức, thì làm sao có thể phát hiện ra bên dưới có người sớm hơn ta?"

"Nguyên Thanh Quân, ngươi diễn cũng giỏi lắm, chỉ tiếc là ngươi vừa nghe thấy có người kêu cứu, liền không khỏi động lòng Bồ Tát của tiên môn chính đạo các ngươi, nhất định phải xuống xem một chút, thế chẳng phải là lộ tẩy rồi sao?" Cận Vũ Thanh cười rồi áp sát lại, ngón tay chọc chọc vào bụng hắn.

Tiêu Dịch một chưởng đẩy ra, nói: "Đừng có động tay động chân."

Cận Vũ Thanh hỏi ngược lại: "Lúc ngươi còn ngốc, ở Đồ Tiên Phong của ta ăn chực uống chực ngủ chực, sao không thấy ngươi chê ta động tay động chân, hả? A Dịch?"

Vừa nghe thấy hai chữ A Dịch, mặt Nguyên Thanh Quân như phủ một lớp sương lạnh, mày nhíu lại, ngay cả Vô Dục cũng theo phản xạ rút ra ba tấc.

Hắn tỉnh rồi, Cận Vũ Thanh ngược lại không sợ nữa, chắp tay sau lưng đi vòng quanh vách đá một vòng, cẩn thận xem xét những vết chữ máu khắc trên vách, rồi mới như thở dài nói với Tiêu Dịch: "Ta biết, ngươi sớm đã nên tỉnh rồi, có lẽ là lúc Phi Hoa Giáo vây đánh Đồ Tiên Phong ngươi đã rõ ràng minh bạch rồi đúng không? Ngươi giả vờ chưa hồi phục, theo ta điều tra chuyện này, nhưng trong lòng lại cho rằng ta đang nói dối lừa gạt Phi Hoa Giáo, lại đúng không?

Cho nên từ lâu ngươi đã chuẩn bị sẵn, một khi phát hiện thật sự là do ta làm, liền trừ gian diệt bạo."

Ánh mắt Tiêu Dịch đuổi theo y, chân vẫn vững như núi Thái Sơn, không nói không đáp, như thể ngầm thừa nhận.

Cận Vũ Thanh nhìn qua, thân hình y khẽ lay động trong ánh lửa linh màu cam đỏ của những vách đá xung quanh. Hai người đứng ở hai đầu hang đá, tuy đều mặc đồ đen tuyền, y mặc vào thì trông tà khí ngang ngược, nhưng màu sắc u ám này lên người Nguyên Thanh Quân, lại đứng thẳng lưng, tĩnh lặng tao nhã, ra dáng một vị chân nhân đứng đầu tiên gia.

Y nhìn chằm chằm Nguyên Thanh Quân, hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại do dự?"

Tiêu Dịch im lặng hồi lâu, lãnh đạm mở miệng, "Ngươi vẫn còn cơ hội giải thích."

"Hả?" Cận Vũ Thanh cười cười, chỉ vào những dòng chữ hung tợn đầy vách đá, đi trở lại trước mặt Tiêu Dịch, lấy ra chiếc lá xanh có hoa văn bùa chú hái được trong rừng, "Ta còn cơ hội giải thích gì nữa? Bùa mẹ con dẫn đường, đại trận vô hình, đệ tử Kim Nguyệt Tông nhận ra ta, còn những chữ ở đây, và nhiều xương trắng như vậy. Phàm là người có mắt, đều sẽ tin chắc đây là do Đồ Tiên Tôn mất hết tính người gây ra, phải không?"

Tiêu Dịch chiếu cố liếc nhìn y một cái, kỳ quái nói, "Hình như ngươi rất muốn bị ta giết?"

Cận Vũ Thanh vội vàng xua tay, "Không muốn không muốn, một chút cũng không muốn, ta còn muốn cùng ngươi yêu thương nhau thắm thiết nữa là!"

"... Nói bậy!" Nguyên Thanh Quân tức giận nói.

"Ngươi người này sao lại không có chút tình thú nào, uổng công ngủ với ta lâu như vậy mà không có tiến bộ. Lại đây ta dạy ngươi, nam tử hán đại trượng phu, có thể co có thể duỗi, có thể thẳng có thể cong! Ngươi qua đây hôn ta một cái, ta đảm bảo biết gì nói nấy, khai hết! Nếu không ngươi đánh chết ta, một chữ ta cũng không hé lời." Nói rồi còn chỉ chỉ vào khóe miệng mình. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]

Một thanh trường kiếm lập tức kề lên cổ: "Ngươi nói thêm một câu nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!