Dân chúng trên phố chợt sững sờ, đã thấy ba người một trước một sau bay vút lên không trung, đây đều là những dân thường chưa từng thấy qua người tu tiên, nhất thời nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, đồ ăn vặt trong tay rơi xuống đất vì kinh ngạc.
Cận Vũ Thanh ngự quạt bay lên, đưa tay ôm ngang eo Nguyên Thanh Quân kéo lên mặt quạt, đuổi theo hướng Âm Dương sơn chủ bỏ chạy. Mỹ nhân áo trắng kia chạy cực nhanh, chớp mắt đã không còn tung tích. Hai người từ thị trấn đuổi ra đến ruộng đồng, cuối cùng bay đến một vùng đồi núi.
Lúc này Tiêu Dịch mở mắt nhìn về phía trước, ngốc nghếch cười nói: "Biển."
Đi tiếp về phía trước chính là một vùng biển rộng lớn.
Dù Âm Dương sơn chủ có bản lĩnh đến đâu, nàng ta cũng không thể trốn xuống biển, cùng với đám tôm cua sò hến và Long Vương ẩn náu được. Huống hồ Đoạn Tình Sơn Trang cách đây xa vạn dặm, Âm Dương sơn chủ đến Lang Gia chắc chắn không phải để du ngoạn. Hơn nữa, ngày thường thấy Đồ Tiên Tôn tuy tay chân không địch lại, nhưng miệng lưỡi cũng phải kiếm chút hả hê, nay lại như gặp ma mà quay đầu bỏ chạy, chắc chắn là có tật giật mình!
Nếu đã có việc cần làm, nàng ta sẽ không chạy quá xa, chắc chắn vẫn còn ở huyện Lang Gia.
Cận Vũ Thanh cũng nhìn ra vùng biển xanh biếc xa xăm, đưa tay che bớt ánh nắng chói chang, cười nói: "Biển đó Nguyên Thanh Quân, cảnh đẹp thế này, chúng ta hay là ra bãi cát phơi nắng, ngắm sóng biển đi? Mặc kệ mấy âm mưu dương mưu của họ làm gì! Ta nói cho ngươi biết, đêm đến khi gió yên biển lặng chúng ta chèo thuyền ra khơi, mang theo mấy lá bùa chiếu đèn, bắt vài con mực nướng ăn, ngon tuyệt..."
Tiêu Dịch không thể hiểu được vị mực nướng: "..."
"Được rồi ta biết rồi, ngươi sớm đã tịch cốc, nói cũng như không!" Cận Vũ Thanh thấy hắn quay người đi, tỏ vẻ không muốn để ý, bèn lúng túng xua tay.
Đứng trên linh phiến ở trên cao, mặt biển lấp lánh những gợn sóng cuộn trào, bãi cát vàng óng ánh lẫn những mảnh vụn vỏ sò lấp lánh ánh bạc.
Nghĩ lại hai thế giới trước, một là trong lòng biết rõ sức khỏe hắn không tốt không thể thỏa sức hưởng thụ, một là thân bị giam cầm trong một hang mỏ ở rừng ma tăm tối. Nếu thật sự có một ngày như vậy, Cận Vũ Thanh thật sự muốn đưa hắn đến bờ biển cát vàng sóng trắng này ẩn cư lánh đời, không hỏi chuyện trần thế.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Lục Hợp Tư Nam trong tay áo lại chưa từng ngừng xoay.
Tiêu Dịch nhắm mắt đứng sau lưng Cận Vũ Thanh, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng thần. Cận Vũ Thanh quan sát hắn một lát, bỗng nhớ ra hôm nay còn chưa truyền chân khí cho hắn, đang định hạ linh phiến xuống, tay đưa vào trong lòng lấy bình thuốc.
"Bên dưới có người." Tiêu Dịch chỉ tay.
Cận Vũ Thanh theo ánh mắt hắn nhìn xuống, không thấy một bóng người nào, thần thức trải rộng quét qua toàn bộ núi rừng đồi lũng mới bắt được từng tiếng kêu cứu từ một khu rừng rậm truyền đến, yếu ớt như sợi tơ, lúc gần lúc xa. Điều kỳ lạ là, ngoài người đang cố hết sức kêu cứu đó ra, toàn bộ khu rừng lại không có một sinh vật sống nào khác.
Tiêu Dịch bước một bước về phía mép linh phiến, bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.
Cận Vũ Thanh biết từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ theo kiểu "thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ" của danh môn, dù trong đầu vẫn còn rối loạn, cũng không đổi được bản tính làm tiên nhân Bồ Tát sống, đành phải dặn dò: "Cẩn thận, bên dưới có điều bất thường."
Bắt được phương hướng có tiếng kêu cứu rõ ràng nhất vào một khoảnh khắc nào đó, họ mới từ từ hạ linh phiến xuống một khoảng đất trống trong rừng. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]
Thu quạt về hông, Cận Vũ Thanh cảm nhận được dòng chảy linh lực bất thường xung quanh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng bước đến một cái cây gần đó, ngẩng đầu tìm kiếm hồi lâu. Bỗng nói một tiếng "Ở đây!" rồi lật người nhảy lên cành cây, từ ngọn cây giật xuống một chiếc lá màu xanh kỳ lạ.
Mặt trước và mặt sau của chiếc lá đều được vẽ chi chít những đường vân kỳ lạ màu xanh lá cây, thoạt nhìn rất giống gân lá, treo trên cành lại càng khó nhận ra. Và chính những đường vân phức tạp này đã biến cả khu rừng này thành một bí địa không ai hỏi đến!
Tiêu Dịch đi sang một bên, vén đám cây bụi rậm rạp trước mặt.
Bỗng một tiếng "A!" hét chói tai vang lên từ phía sau bụi cây.
Cận Vũ Thanh không kịp suy nghĩ, nắm chặt chiếc lá chạy tới, chen vào bên cạnh Nguyên Thanh Quân, cũng theo đó "A" một tiếng.
Sau bụi cây đó có một cái hố đất sâu bằng nửa người, trong hố có một thanh niên đang ngồi xổm, tiếng hét chính là từ miệng người này phát ra. Hốc mắt thanh niên sâu hoắm, quầng thâm như quỷ, khoác một chiếc áo bào kiếm màu xanh lam bẩn thỉu, trên đầu chiếc mũ ngọc xiêu vẹo, quấn vào mái tóc bết lại thành từng lọn, y thấy có người phát hiện ra mình, lại hét lên mấy tiếng kinh hoàng, trong lúc hoảng loạn cố sức nhét một miếng thịt đỏ vào miệng, lại vơ một nắm đất dưới đất nhét đầy miệng, khiến hai má phồng lên.
Chỉ nhìn màu sắc trang phục của hắn ta còn tưởng là đệ tử của Xích Dương Kiếm Tông. Nhìn kỹ mới nhận ra sự khác biệt rất lớn, chiếc áo bào kiếm này của hắn ta không tinh xảo bằng của Xích Dương Tông, cũng thiếu lớp áo sa trắng khoác ngoài của Xích Dương Tông, hơn nữa mũ trên đầu người ta đính một viên mã não đỏ, còn viên trên đầu hắn ta lại là ngọc trai trắng.
Trông thế nào cũng giống như phiên bản nhái của Xích Dương Tông.
"... Kim Nguyệt Kiếm Tông?" Cận Vũ Thanh nhận ra.
Kim Nguyệt Kiếm Tông nổi danh trong giới tu chân, là môn phái đầu tiên trong lịch sử tu chân không nổi tiếng nhờ công pháp kiếm thuật, mà hoàn toàn nhờ vào lòng nhiệt huyết với Xích Dương Kiếm Tông. Nói đơn giản, chính là fan cuồng của Xích Dương Tông. Toàn bộ môn phái từ trang trí đến trang phục, thậm chí cả tên môn phái, đều bắt chước thần tượng Xích Dương Kiếm Tông.
Họ làm rất tốt phần bề ngoài, chỉ có kiếm thuật là cực kỳ kém, từ khi lập giáo đến nay, chưa có một tu sĩ Nguyên Anh nào, ngay cả chưởng môn cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ. Kim Nguyệt Kiếm Tông từ khi thành lập đến nay, đếm đi đếm lại cũng chỉ có một trăm hai mươi đệ tử, năm tu sĩ Kim Đan, bị giới tu chân coi là một trò cười.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lang Gia hình như chính là địa bàn của Kim Nguyệt Kiếm Tông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!