Chương 38: (Vô Đề)

Năm đó lúc muốn hóa hình, nguyên chủ dựa theo miêu tả về mỹ nam trong lời đồn của dân gian mà tự mình nặn ra một dung mạo. Lúc đó nhân gian còn thịnh hành kiểu dáng thư thái như gió, dịu dàng như nước, y ra đường cũng từng được khen ngợi đôi ba lần, về mặt nhan sắc có thể nói là chẳng hề thua kém những tu sĩ lạnh lùng cao ngạo như Nguyên Thanh Quân.

Mà Nguyên Thanh Quân với vẻ thanh nhã tuấn tú, phong thái thanh cao lạnh lùng không thể khinh nhờn, lại dẫn đầu các đệ tử tiên môn tranh nhau noi theo, khiến cả giới tu chân ngày càng trở nên nghiêm trang tẻ nhạt.

Nguyên chủ vốn đã không ưa Xích Dương Tông, đối với Nguyên Thanh Quân được người người khen ngợi kia lại càng khinh bỉ, việc gì cũng cố tình làm trái ý hắn, cuối cùng nhận được một câu đánh giá "tùy tiện ngang ngược, ph*ng đ*ng buông thả".

Mạc Phong xưa nay làm theo ý mình, chưa bao giờ để tâm người khác nói gì, Cận Vũ Thanh thay thế y đương nhiên cũng không quan tâm.

Mà lúc này Cận Vũ Thanh lại đang vô cùng vui vẻ, một trái tim yêu tinh cũng đập loạn xạ, khóe mắt cong lên, lại càng thêm vẻ đào hoa ấm áp, gió thu đưa tình.

Nguyên Thanh Quân bị Ma Quân "đánh lén" nhất thời không kịp thở, Cận Vũ Thanh cạy miệng hắn rồi nhét vào một viên Thiên Bảo Linh Đan, một lúc lâu sau mới thấy ánh sáng trong mắt hắn từ từ hồi phục, hắn hoàn hồn, đưa tay sờ sờ khóe miệng mình, không biết đang nghĩ gì.

Cận Vũ Thanh huơ huơ tay trước mặt hắn, thầm nghĩ: Vốn đã ngốc rồi, không đến mức lại bị dọa cho ngẩn ra luôn chứ!

Tiêu Dịch nhìn chằm chằm y, vành tai hơi ửng đỏ, do dự hồi lâu, đưa một tay ra nắm lấy bàn tay đang không ngừng huơ huơ của Cận Vũ Thanh, rất nghiêm túc nói: "Ngươi muốn làm đạo lữ của ta?"

Cận Vũ Thanh: "..."

Lời này nếu là ai khác nói ra cũng không đáng sợ, dù sao thì tuy là một ma tu, nhưng tu vi y khá cao, ngoại hình cũng không tệ, trong các tông môn ma đạo người muốn kết thân với Đồ Tiên Phong của y thì nhiều vô kể. Nhưng lời "đạo lữ" này lại do Nguyên Thanh Quân chính thống của tiên gia nói ra lại vô cùng đáng sợ.

Không kém gì mức độ kinh người của việc "chính tà hai đạo bắt tay giảng hòa, cùng nhau mưu đồ đại kế tu tiên".

Tiêu Dịch không đợi y trả lời, lại lắc đầu tiếc nuối nói: "Nhưng phải đợi ta kết đan xong, bẩm báo cha mẹ mới được." Một lát sau hắn lại nhặt thanh Vô Dục dưới đất lên, cắm lại vào vỏ kiếm, nhét vào tay Cận Vũ Thanh, "Trước hết để Vô Dục cũng nhận ngươi làm chủ, cha sẽ không nói gì nữa."

Cận Vũ Thanh sững sờ.

Sơn Âm Tông sớm đã giải tán, cha mẹ hắn cũng đã qua đời mấy trăm năm. Tiêu Dịch lại không hề nhớ chuyện này, còn tưởng mình chưa kết đan, vẫn là Thiếu tông chủ của Sơn Âm Tông, hơn nữa tâm tư lại ngây ngô như một đứa trẻ con, cho rằng hôn một cái là phải kết thành đạo lữ.

May mà bây giờ hắn ngốc nghếch, không nhớ rõ mình đã từng nói những lời ngây thơ đến mức gần như hoang tưởng như vậy, lại còn muốn tặng Vô Dục cho người khác, nếu không chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát bằng kiếm mất. Nhưng cũng chính vì hắn ngốc nghếch, khiến Cận Vũ Thanh không thể làm ra chuyện thừa nước đục thả câu, ép buộc hắn kết thành đạo lữ.

Ít nhất y không muốn sau này Tiêu Dịch bình phục tỉnh táo lại rồi sẽ hối hận.

Cận Vũ Thanh cười khẩy: "Nguyên Thanh Quân à, lời yêu đương có thể nói bừa, nhưng kiếm thì không thể tặng tùy tiện! Ngươi có biết bao nhiêu người trong thiên hạ thèm muốn thanh linh khí cực phẩm này của ngươi không? Đương nhiên ta cũng rất thích ngươi, nhưng Vô Dục thì thôi đi!"

Tiêu Dịch nhận lại thanh kiếm, khẽ nhíu mày.

Cận Vũ Thanh lục lọi trong túi trữ vật một hồi, phát hiện đan dược đã dùng hết. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, đang định đi tìm Tiểu Vô Thường Quân xin thêm mấy lọ, đã thấy bóng áo đỏ kia từ trên mái hiên nhảy xuống.

"Thật xin lỗi phải làm phiền hai người nói chuyện yêu đương," Bạch Phỉ Nhiên che miệng áo nói, "Nhưng bên ngoài xảy ra chút chuyện nhỏ."

Cậu ta giơ hai ngón tay, cười nói: "Có một tin xấu, và một... tin xấu hơn."

Có thể khiến Tiểu Vô Thường Quân cười mà như không cười nói chuyện, Cận Vũ Thanh lập tức linh cảm có điềm chẳng lành, dùng thần thức lướt qua một lượt, quả nhiên thấy dưới chân Đồ Tiên Phong đã tụ tập không ít người, ai nấy đều giương cao cờ hiệu của môn phái mình, rõ ràng là một đám đông đến hỏi tội.

Đợi y thu hồi thần thức, nghe Bạch Phỉ Nhiên nói: "Tin xấu là — ngày Phi Hoa Giáo tổ chức thử thách nhập môn đã xảy ra sự cố, mấy chục đệ tử nhập môn bị cuốn vào một bí cảnh không rõ tên tuổi, bây giờ họ đến đòi người với ngươi đó."

"Còn tin xấu hơn đó..."

Cận Vũ Thanh không biết tại sao, lại theo phản xạ dời ánh mắt sang người Nguyên Thanh Quân bên cạnh, luôn cảm thấy tin xấu hơn chắc chắn có liên quan đến vị đại tiên này.

Bạch Phỉ Nhiên cười khanh khách, ung dung xác nhận phỏng đoán của y: "Họ biết rồi, Nguyên Thanh Quân ở chỗ ngươi."

"..." Quả nhiên!

Nhưng trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm. Y hiểu tung tích của Nguyên Thanh Quân sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, chỉ là bây giờ lại nhanh hơn dự kiến một chút, y còn chưa kịp chữa khỏi chứng ngốc nghếch của Tiêu Dịch, đối phương đã tìm đến tận cửa rồi.

Chỉ là... Tiêu Dịch bị lộ thì thôi đi, Phi Hoa Giáo là sao? Đó không phải là giáo phái mà nữ chính mỹ nhân được gửi đến tu luyện sao, sao tự dưng lại dính dáng đến Đồ Tiên Phong rồi!

Bạch Phỉ Nhiên nhún vai, tỏ vẻ mình không biết nội tình, áo đỏ nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Cận Vũ Thanh tự mình ra xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!