So với Mạt Lăng, núi Dao Nguyên gần với đại bản doanh Ma giới của Đồ Tiên Phong hơn.
Kẻ đã diệt môn nhà mỹ nhân chính là một tiểu tông giáo phái ma đạo ở Vân Gian, đại khái là nhắm trúng gia sản giàu có của nhà cô nương, lại thêm mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nổi lòng tham bèn nhân lúc người ta đi đường nửa chừng mà ra tay tàn độc.
Không ngờ phụ thân của mỹ nhân năm đó cũng từng tu hành trong tiên môn thế gia, lúc nguy cấp đã dùng máu làm bùa dịch chuyển con gái ra khỏi vòng vây, nhờ đó nàng mới thoát được một kiếp.
Sau một làn khói trắng, Cận Vũ Thanh được phù dịch chuyển đến chân núi Dao Nguyên, nhìn mấy ngọn núi liên tiếp trước mặt.
Vừa định lên núi, y bỗng nhiên nghe thấy phía sau con đường nhỏ có mấy tiếng người ồn ào, bọn họ đang đi về phía mình. Cận Vũ Thanh quay đầu nhìn, từ xa đã thấy người tới mặc áo tím lòe loẹt, liếc mắt một cái đã nhận ra họ là đệ tử của thế gia Phái Huyền Vân nơi đây.
Phái Huyền Vân xưa nay thù sâu như biển với Đồ Tiên Phong, bức chân dung của Ma Tôn sớm đã truyền khắp các cửa phủ, từ chưởng môn cho đến tiểu đồng quét rác, ai nấy đều nhận ra Mạc Phong trông như thế nào.
Cận Vũ Thanh lách mình nhảy vào bụi cỏ cao đến nửa người, trốn sau gốc cây đợi hai người đi xa theo con đường núi rồi mới mò mẫm đi lên núi theo một con đường khác. Đến gần sườn núi, nhìn sang một ngọn núi bên cạnh, bỗng nhiên y một đám mây sét dày đặc kéo đến, đen kịt bao phủ lấy vách núi.
Y lại bung chiếc ô nhỏ màu hồng đào của mình, một bên cầu nguyện rằng nhất định đừng chạm mặt Nguyên Thanh Quân trước, cũng nhất định đừng để Nguyên Thanh Quân gặp nữ chính trước, một bên ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm vị mỹ nhân tuyệt sắc được dịch chuyển đến đây.
Trên vách núi xa xa ầm ầm giáng xuống mấy đạo sét hung hãn, tiếng động lớn đến mức cách một ngọn núi cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển, mưa lớn liên tiếp trút xuống kèm theo gió lốc dữ dội, trong phút chốc cả ngọn núi Dao Nguyên sấm chớp đùng đoàng, núi rung đất chuyển, khiến lòng người hoảng sợ.
May nhờ nguyên chủ tu luyện nên tai thính mắt tinh, cho dù giữa sấm chớp dữ dội này cũng phân biệt được một tiếng khóc thút thít.
Theo tiếng khóc đó đi vào trong rừng, quả nhiên y trông thấy một mỹ nhân yếu ớt mặc váy áo màu vàng ngỗng, dựa vào một gốc cây cổ thụ ôm gối khóc, bên cạnh không có bóng dáng Nguyên Thanh Quân, mà là hai vị đệ tử trẻ tuổi của Phái Huyền Vân, có lẽ là lúc tuần núi đã phát hiện ra nàng.
Cận Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, y cũng bị tiếng sấm này làm cho lòng dạ bất an, vừa định rời đi lại nghe một vị đệ tử nói: "Sư huynh, sấm này kỳ lạ quá, không phải là yêu tinh nào trong núi sắp độ kiếp đấy chứ?"
Sư huynh ngẩng mắt nhìn, lập tức sắc mặt đại biến, đỡ lấy mỹ nhân vừa mới nín khóc dậy, lấy ra một lá bùa vội vàng nói: "Nghe tiếng động này tuyệt đối không phải là yêu tinh! Chắc chắn là chín tầng lôi kiếp của vị đại năng nào đó! Mau đi thôi, nơi này không phải chỗ hai chúng ta có thể ở lại!"
Cận Vũ Thanh nghe mà nhíu mày, hai vị tiểu bối kia ném lá bùa xuống đất, khói trắng bốc lên.
Trong khoảnh khắc mấy người biến mất, Cận Vũ Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu, đột nhiên co cẳng đuổi theo, cuối cùng xông vào phù trận dịch chuyển đã biến mất, chỉ đạp trúng mấy làn khói, ngay cả vạt áo của mấy người kia cũng không nắm được. Y đứng tại chỗ ngẩn ngơ hồi lâu, vừa rồi... viên ngọc lưu ly ở mắt cá chân rõ ràng đã nóng lên!
Là hắn?! Là ai?
Hai tên tiểu bối của Phái Huyền Vân kia sao? Không thể nào... là vị mỹ nhân đó sao? Hệ thống không đến mức lười biếng đến độ một dữ liệu linh hồn mà dùng chung cho cả nam lẫn nữ chứ...
"—ẦM!"
Cận Vũ Thanh đang chìm trong suy nghĩ bị ánh sáng trắng chói lòa của tia sét làm cho choáng váng, ngay sau đó, trên đầu truyền đến một tiếng sấm vang trời, một đám mây sét thê thảm bay về phía mình, y lập tức lòng sinh sợ hãi, thầm cảm thán chín tầng lôi kiếp này quả thực quá lợi hại. Nội thương trên người y còn chưa lành hẳn, nếu còn ở lại đây nữa có lẽ bị sét đánh một phát trực tiếp tan thành tro bụi mất. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]
Từ trong túi trữ vật lấy ra một lá bùa dịch chuyển, dùng linh hỏa đốt cháy.
Cận Vũ Thanh nhìn linh hỏa đốt lá bùa thành tro bụi, mà dưới chân lại không hề có dấu hiệu trận pháp nào xuất hiện. Một tia sét trắng "Xẹt—" đánh xuống, y tận mắt nhìn thấy vùng đất đó trực tiếp bị sét đánh cháy đen, còn mình cũng bị dư chấn của tia sét này làm cho tức ngực, kinh hãi đến mức từ trong túi gấm vơ ra một nắm bùa dịch chuyển.
"Mẹ kiếp, kết giới kiếp vân!" Y ném mạnh đám bùa tàn vô dụng trong tay xuống đất, không ngoảnh đầu lại co cẳng bỏ chạy.
Kiếp vân của chín chín tám mốt trùng kiếp hạ xuống, để phòng ngừa người độ kiếp trốn chạy, thiên đạo đã thiết lập kết giới độ kiếp, người độ kiếp cảnh giới càng cao, kết giới kiếp vân càng vững chắc. Cận Vũ Thanh xông vào mấy lần đều bị bức tường kết giới đẩy bật trở lại.
Kết giới kiếp vân có thể chặn được y, một ma tu Kỳ Hóa Thần, điều đó có nghĩa là người độ kiếp ít nhất cũng phải từ Kỳ Hóa Thần trở lên.
Trong thế giới này tu sĩ Kỳ Hóa Thần không nhiều, mà ở gần Mạt Lăng lại càng ít. Vừa ở gần Mạt Lăng lại vừa là Kỳ Hóa Thần, hơn nữa gần đây lại đang chuẩn bị độ kiếp, lại còn có quan hệ với núi Dao Nguyên, chỉ có...
"Nguyên Thanh Quân!!"
Sao hắn lại độ kiếp hôm nay?!
Cận Vũ Thanh nào đã từng trải qua lôi kiếp lớn như vậy, mặt mày y sa sầm, không khỏi thầm nghĩ: "Tiên quân của tôi ơi, anh là Kỳ Hóa Thần đại viên mãn còn tôi thì không phải. Thù hằn lớn đến mức nào mà anh muốn chết thì thôi đi, còn nhất quyết phải lôi tôi chết chung chứ!"
Mà ở Xích Dương Kiếm Tông trên núi Thê Hà, các tu sĩ cũng cảm nhận được trận chín chín tám mốt trùng kiếp này, xôn xao đổ ra đỉnh núi nhìn về phía núi Dao Nguyên.
Chưởng môn Xích Dương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!