Nơi sâu thẳm trên tầng mây, có một thần vực mà Tinh Linh phàm trần chưa từng được nhìn thấy, nơi đó các vì sao và mặt trời cùng tồn tại, ánh hào quang vĩnh viễn chiếu rọi tòa thần điện vô cùng hùng vĩ này, nơi đây không bao giờ có sự xấu xí và bóng tối.
Một hàng người hầu của thần khoác áo trắng cúi đầu đứng dưới bậc thềm của thần điện, lặng lẽ chờ đợi Chủ Thần của họ, đã chờ đợi suốt hai trăm năm.
Một luồng ánh vàng mơ hồ lóe qua, trong ánh sáng đó lờ mờ hiện ra vài bóng người, tinh thần của các thần bộc phấn chấn hẳn lên, mắt không chớp nhìn người bước ra từ trong mây mù. Thanh niên tóc đen áo choàng đen, chỉ có một chút trang sức lấp lánh trên tóc, so với việc là một vị thần tượng trưng cho ánh sáng, cậu càng giống một sứ giả hắc ám nắm giữ ma lực hơn.
Nhưng cảm giác không thể sai được, đây chính là chủ nhân mà họ đã chờ đợi suốt hai trăm năm.
Sau khi Chủ Thần đời trước vẫn lạc, trong khoảng thời gian đó không phải không có thần thể mới giáng sinh, chỉ là từ trước đến nay các vị thần mới đều sinh ra từ bóng tối, hoặc là họ không thể thức tỉnh sức mạnh, hoặc là sau khi thức tỉnh không thể khống chế được sức mạnh mà tự hủy diệt.
Kết quả là họ cứ như vậy chờ đợi suốt hai trăm năm, mới đợi được sự xuất hiện của Arian.
Thần bộc mỉm cười tiến lên đón, mới phát hiện trong lòng Chủ Thần còn ôm một mỹ nhân, mái tóc vàng óng xõa dài đến eo, làn da trắng nõn trong suốt, nét mày khóe mắt tinh xảo, khiến những vị thần bộc vốn đã xinh đẹp này cũng phải hổ thẹn — chỉ tiếc là, y dường như không còn hơi thở.
Nhưng Chủ Thần ôm y, như ôm lấy bảo vật quý giá nhất.
Kể từ lúc thành thần, Arian tự động sở hữu tất cả ký ức liên quan đến thần, không cần ai dẫn đường cũng tự mình đi vào thần điện. Trong điện mỗi ngày đều có người quét dọn, luôn chờ đợi sự xuất hiện của vị thần mới, cho nên không một hạt bụi. Cậu đặt Cận Vũ Thanh lên giường, phủ chiếc chăn nhung mềm như mây lên người y rồi mới bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Cách bài trí của thần điện vẫn giữ nguyên sở thích của vị Chủ Thần trước đó, lấp lánh, trong suốt, khắp nơi treo đầy đá quý và pha lê, trong vườn hoa còn có một đài phun nước.
Arian cau mày, vừa định ra lệnh cho người dọn đi những thứ đồ lấp lánh chói mắt này, cậu cúi đầu nhìn Tinh Linh đang nhắm nghiền mắt, nuốt lại mệnh lệnh sắp nói ra.
v**t v* trán đối phương — Tinh Linh chắc hẳn sẽ rất thích những thứ lấp lánh này nhỉ!
Mỗi ngày cậu đều dùng nước sạch trong hồ nước thần để lau người tắm rửa cho Tinh Linh, mỗi ngày đều truyền cho y linh lực thuần khiết nhất để duy trì thân xác của y, mỗi đêm đều ôm nhau ngủ, nói chuyện với y, gọi tên y.
Bởi vì Loy đã nói sẽ trở lại, cậu liền vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Arian từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi cho đến ngày chính mình cũng vẫn lạc.....
[Người trải nghiệm số 14... số 14... người trải nghiệm số 14!]
Ai?
Buồn ngủ quá, mệt quá, đau quá, không muốn động đậy...
[Người trải nghiệm số 14, mau tỉnh lại! Anh còn mê man ngủ tiếp nữa thì năng lượng hệ thống sẽ cạn kiệt, không thể tiếp tục hỗ trợ dữ liệu sinh tồn cho anh nữa đâu!]
"!!!"
Cận Vũ Thanh "vụt" một tiếng mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên tấm màn lụa tua rua trên đầu giường, hồi lâu sau, đôi đồng tử trống rỗng đó đột nhiên khẽ động. Một lượng lớn ký ức và thông tin quay trở lại ồ ạt, khiến cái đầu đã ngủ say từ lâu của y đột nhiên đau nhói.
Y nhớ lại Trần Nghệ, nhớ lại Arian, nhớ lại ngọn lửa ngút trời và thuật "Dục Hỏa Trùng Sinh" liều mạng đó. Lúc đó, sau khi dùng hết sức lực, có một luồng sức mạnh hút y đi, suýt nữa y đã bị luồng sức mạnh đó nghiền thành từng mảnh, sau đó dưới sự đối đầu của hai bên, Cận Vũ Thanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cận Vũ Thanh nhìn quanh, ánh mắt mờ mịt khó hiểu, y hỏi hệ thống: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?"
[Số 14, đây là thần điện, anh đã nằm đây 5 năm 9 tháng rồi.]
"..."
"Xoảng—"
Một tiếng đồ vật chợt rơi xuống đất. Cận Vũ Thanh cứng đờ chớp mắt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thanh niên tóc đen vừa mới vào cửa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thân hình cậu càng thêm cao lớn thẳng tắp, mang đậm vẻ nam tính trưởng thành, mình mặc thần bào trắng cao quý tao nhã, tóc cũng được búi rất gọn gàng và uy nghiêm.
Chỉ là dưới chân lại vương vãi một đống đồ vật nhỏ làm bằng đá quý lấp lánh, có đồ trang sức, cũng có đồ chơi nhỏ.
Arian như sợ đây chỉ là một giấc mơ, cố gắng hết sức đè nén sự run rẩy trong giọng nói: "Loy, anh... trở lại rồi?"
Cận Vũ Thanh ngồi bên mép giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, lại nở một nụ cười xinh đẹp, dang rộng hai tay về phía Arian: "Đúng vậy, ta trở lại rồi, Arian yêu quý của ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!