Chương 28: (Vô Đề)

Tiếng hét đó phát ra từ cung điện hoa lệ nhất trong hoàng cung, kể từ khi vị vua mới lên ngôi, lại cho khảm thêm một vòng đá quý ngũ sắc lấp lánh trên tường trong điện, trời tối đèn sáng, đá quý liền lưu chuyển ánh sáng, chiếu rọi cả tòa vương điện như một chiếc cầu vồng.

Đêm nay, trong điện vẫn đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng bóng người trên giường, những màu sắc sặc sỡ phản chiếu lên khuôn mặt kinh hoàng của hắn ta, không những không có chút mỹ cảm nào mà hai tròng mắt co rút lại trong đôi mắt trợn trừng quá mức, trông vô cùng hung tợn, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Trong khe hở cuối giường, một cặp chấm đỏ đang lập lòe, nhìn chằm chằm vào hắn ta, hai chiếc vuốt sắc nhọn bám vào cuối giường, "xoẹt" một tiếng làm rách mấy đường trên tấm vải. Todd kinh hãi nhảy xuống giường, tung một đòn linh lực về phía cặp chấm đỏ đó.

Ma linh cấp trung di chuyển cực nhanh, né tránh nhảy sang một bên rồi đột nhiên gầm lên một tiếng, Todd vừa quay người lại, một bóng đen từ trên giá đèn phía sau lao tới, miệng rộng ngoác đầy máu xông thẳng về phía hắn ta. Thứ đó một ngụm cắn vào vai hắn ta, răng nanh khép lại, sống sờ sờ xé xuống một miếng thịt trên vai hắn ta.

"

- A! Mau tới đây! Tới đây!!"

Todd đau đớn hét lớn, vặn vẹo người cố gắng hất thứ đang bám trên lưng ra, khối linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay cũng không có mục tiêu mà đánh loạn xạ khắp nơi, những đồ vật bằng đá quý trong phòng bị linh lực đánh cho vỡ tan. Một con ma linh khác từ gầm giường chui ra, chậm rãi l**m l**m móng vuốt của mình, khóe miệng nhếch lên như đang cười một cách kỳ quái, đột nhiên cũng há miệng cắn vào bắp chân của Tinh Linh.

Lính tuần tra đều buồn ngủ gà gật, nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ trong vương điện mới tỉnh táo lại, đồng loạt đổ xô về phía này.

Tai của đám ma linh khẽ động, nghe thấy có tiếng người đến gần lập tức buông răng ra, nếm thử một chút rồi thôi, nhanh chóng ẩn mình biến mất trong bóng tối.

Những người lính xông vào thấy Todd ngã trên đất, vai và chân da thịt rách nát, trên sàn nhà còn nhỏ giọt những vết máu đỏ tươi, nhưng trong điện lại không tìm thấy mục tiêu gây án. Todd run rẩy đứng dậy, đá mạnh vào ngực mấy người lính, chửi họ là đồ vô dụng.

Vì thế, việc canh gác hoàng cung lại được tăng cường gấp đôi, những người chịu trách nhiệm bảo vệ nhà vua lại càng là những người lính tinh nhuệ. Todd lòng còn sợ hãi, đêm ngủ cũng phải ôm một thanh kiếm. Nhưng dường như không có tác dụng gì, bất kể Todd có điều động bao nhiêu người canh gác cung điện của mình đến mức muỗi cũng không lọt vào được, cũng bất kể hắn ta có thắp bao nhiêu ngọn đèn trong điện để xua tan bóng tối.

hắn ta như thể đã trúng phải một lời nguyền nào đó, đến đêm lại có những con ma linh khác nhau đến quấy rối hành hạ hắn ta.

Tuy nhiên người sợ hãi như vậy chỉ có một mình Todd, bao nhiêu lính canh, hai mươi bốn giờ một ngày canh giữ trước điện của Todd không ngừng nghỉ, mỗi khi hắn ta la hét trong điện liền xông vào nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ con ma linh nào, trong điện chỉ có những dấu vết bị linh lực tấn công.

Mười mấy lần lừa gạt như vậy khiến những người lính vốn đang hoang mang lo sợ cũng trở nên lơ là, bắt đầu nghi ngờ liệu trong cung có thật sự tồn tại những con ma linh đáng sợ hung tợn như lời nhà vua nói hay không. Nhưng cho dù có ma linh táo tợn lẻn vào hoàng cung cũng không đến mức bỏ qua bao nhiêu lính gác thị nữ linh lực thấp kém mà không ăn, lại cứ nhằm vào vị vua có linh lực cao nhất mà quấy rối chứ.

Nỗi sợ hãi khiến Todd gần như không thể ngủ yên, chúng như những con quỷ vô hình vô ảnh, không biết lần sau sẽ chui ra từ bóng tối nào. Từng dây thần kinh của hắn ta đều căng cứng, hai mắt đầy những tia máu đỏ.

Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó, hắn ta lập tức rút kiếm ra, hoảng hốt nghiêng người sang mép giường, trực tiếp ngã đầu xuống đất lăn mấy vòng.

"Đồ vô dụng!" Một tiếng quát lớn.

Todd vội vàng bò dậy, luống cuống bò đến bên cạnh vị trưởng lão vừa mới đẩy cửa bước vào, ôm lấy chân đối phương khóc lóc nói năng lộn xộn: "Trưởng lão, trưởng lão! Ngài cứu ta... đó không phải ma linh, là, là ma quỷ!"

Trưởng lão một chân đá hắn ta ra, nhìn xuống một lúc rồi bỗng nhiên đưa tay ra định vén áo hắn ta lên, hỏi: "Nhà ngươi bị cắn rồi à? Có nghiêm trọng không?"

Todd vì sự quan tâm này mà cảm kích rơi nước mắt, vừa định gật đầu, ngước mắt lên thấy vẻ mặt lạnh lùng khác thường của trưởng lão thì trong lòng kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy bước rồi mạnh mẽ lắc đầu: "Không! Không bị cắn! Chúng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện... đáng sợ..." hắn ta chột dạ nói, cố nén cơn đau trên người mà lén nhìn đối phương.

Trưởng lão cười lạnh: "Bất kể ma linh có thật hay không. Todd, cậu đừng quên, Loy đã bị cậu đá xuống khỏi ngai vàng như thế nào." Ông ta nói xong bèn thu tay lại, cũng không nhìn vị vua trên đất nữa, chắp tay sau lưng rời khỏi cung điện.

Todd lập tức ngã ngồi trên đất, đưa hai tay lên sờ mặt mình, xác định khuôn mặt này vẫn còn nguyên vẹn. Tay áo choàng của vua trông rộng thùng thình một cách khác thường, lúc cử động liền tuột xuống theo cánh tay đang giơ lên. Lúc này nếu có binh lính ở đó, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Đôi cánh tay đó lại máu thịt bầy nhầy, dưới ánh đèn, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng bên trong! Da thịt rách nát cũng không phải màu đỏ tươi bình thường, mà là màu nâu bùn như ở đầm lầy, mép da cháy đen, tỏa ra một mùi hôi thối không rõ ràng

- đây rõ ràng chính là mùi của vết thương bị ma khí ăn mòn.

Todd vội vàng che tay áo lại, bò đến mép giường chống người đứng dậy. hắn ta dĩ nhiên biết Loy đã bị truất ngôi như thế nào, linh lực cạn kiệt, ma khí xâm nhập cơ thể, bị hàng ngàn thần dân khinh bỉ. Y bị Thần Viện ruồng bỏ, bị đại lục Orlando ruồng bỏ, vị thần tử từng được tôn sùng nay lại trở nên không ra gì, cùng phe với ma linh, bây giờ không biết sống chết ra sao.

Trong đó thành quả có bao nhiêu phần là công lao của mình, Todd nhớ rất rõ.

Nếu mình cũng nhiễm phải ma khí... Todd vừa nghĩ đến đó, trên người không khỏi rùng mình một cái, mạnh mẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ đó.

Không, không! Tuyệt đối không thể để Thần Viện biết mình bị cắn!

Hắn ta vừa mới leo lên giường, bức tranh treo tường phía đối diện bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, Todd lại sợ hãi ngã lăn xuống đất, kéo chăn trên giường quấn chặt lấy mình trốn dưới gầm giường, như thể làm vậy thì sẽ không bị ma linh phát hiện.

"Loy, Loy... không phải ta không phải ta! Là Thần Viện, cậu đi tìm Thần Viện đi!" Người dưới gầm giường miệng lắp bắp, run rẩy thành một cục, tự lừa mình dối người lẩm bẩm những lời không rõ ràng. #Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad Bánh Gạo 🍡- @AnNgc6115#

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!