Chương 27: (Vô Đề)

Arian tiến lên hai bước, quay đầu lại nhìn thấy Tinh Linh vẫn đứng yên tại chỗ, bước chân run rẩy lùi về phía sau, sắc mặt cậu tối sầm lại, nhưng ánh mắt lại cố gắng hết sức để tỏ ra ân cần dịu dàng, cậu đưa tay về phía Cận Vũ Thanh, gọi: "Lại đây."

Cận Vũ Thanh cố nén sự thôi thúc muốn bỏ chạy, lắc đầu, cầu nguyện cậu đừng quá điên cuồng như vậy: "Ta vào đó sẽ chết, Arian."

Ma khí trong rừng Kunxi nặng nề như thế, hơn nữa còn có vô số ma linh lớn nhỏ ẩn náu trong đó, Tinh Linh đối với chúng chẳng qua chỉ là một bữa tối ngon lành mọng nước mà thôi. So với việc để y đi một vòng trong rừng, y thà quay lại tìm Todd uống thêm ba thùng máu ma linh còn hơn!

Arian đứng ở lối vào rừng Kunxi, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, tuy khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình thẳng tắp, nhưng cũng không che giấu được khí chất cả người cậu như thể được huyễn hóa từ bóng tối, Cận Vũ Thanh không khỏi nghi ngờ liệu giây tiếp theo có phải Arian sẽ đột nhiên tan biến thành hàng vạn con bướm ma cắn xé mình cho bằng sạch.

Nhưng Cận Vũ Thanh nghĩ thế nào cũng không quan trọng, bởi vì Arian đã ép sát lại nắm lấy tay y, luồng ma khí đen kịt giữa hai hàng lông mày rõ ràng nói cho y biết, khu rừng Kunxi này y vào cũng phải vào, không vào cũng phải vào, không phải do y quyết định.

Huống hồ, hiện tại với chút linh lực chỉ đủ để di chuyển tách trà, lay động hòn đá nhỏ của Cận Vũ Thanh, y cũng không có thực lực để chống lại Arian.

Thanh niên thấy vai y buông thõng như trút hết hơi, hàng mi rũ xuống vẻ như sắp chết, chút dịu dàng trong lòng lại trỗi dậy, đưa tay ra sau eo Cận Vũ Thanh.

Lưng Cận Vũ Thanh căng cứng, nuốt nước bọt nói: "Cậu làm gì vậy?"

Không lẽ ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, thú tính nổi lên định làm thịt y sao?

Khóe miệng Arian khẽ nhếch lên, siết chặt cánh tay, ôm Tinh Linh vào lòng, thổi hơi vào vành tai gáy y: "Ôm chặt lấy ta, nếu không ta sẽ ném anh vào rừng cho ma linh ăn thịt."

Cận Vũ Thanh liếc nhìn khu rừng đen kịt đầy rẫy nguy hiểm, cổ họng nghẹn lại, cánh tay run rẩy ôm lấy eo Arian.

Thanh niên không nói thêm lời nào với y nữa, dùng áo choàng che kín y, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài, nửa ôm nửa kéo y đi vào trong rừng. Hai người vừa lao vào làn sương mù đen kịt trong rừng Kunxi, Cận Vũ Thanh liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không khí hít vào mũi đều mang theo mùi xác thối và máu tanh khiến cho dạ dày buồn nôn.

Trong bóng tối không rõ ràng của khu rừng, có rất nhiều đôi mắt đỏ rực đang rình mò hai người họ, thậm chí có những con ma linh táo tợn nhỏ dãi, lén lút theo sau họ.

Người Cận Vũ Thanh nóng lên, cảm giác như đang sốt cao. Càng đi vào trong càng khó chịu, y nhiều lần muốn đẩy Arian ra để nôn hết cảm giác buồn nôn đó, sắc mặt vừa mới hồi phục được vài ngày lại tái nhợt trở lại, chỉ có một chỗ trên môi bị chính y cắn đến đỏ ửng.

Arian không những không dừng bước, ngược lại còn ôm y chặt hơn, càng thêm tàn nhẫn tiến sâu vào bên trong. Đợi đến khi cơ thể khó chịu của y run rẩy, như sắp ngất đi bất cứ lúc nào, cậu mới từ trong túi áo lấy ra một quả nhỏ bằng hạt đậu, bóp lấy nước rồi bôi lên môi Cận Vũ Thanh.

Không biết là quả của loại cây gì, Cận Vũ Thanh l**m một cái suýt nữa làm cho lưỡi mềm nhũn vì chua, lập tức trong lòng thầm chửi Arian mấy lượt. Không lâu sau, thứ nước chua l**m vào đó làm cho nước bọt trong miệng tiết ra, lại dường như có tác dụng thần kỳ nào đó, đè nén được cảm giác buồn nôn trong dạ dày.

Cận Vũ Thanh lúc này mới biết thứ đồ chua chết người này là vì tốt cho mình, không khỏi nghiêng mặt nhìn cậu một cái. Arian lập tức phát hiện ra ánh mắt này, lại bôi thêm một lớp nước chua lên môi y, ánh mắt đảo một vòng trên khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ của y, khẽ giọng an ủi: "Ráng chịu thêm một chút, sắp đến nơi rồi."

Nhưng thứ nước cốt thực vật đó tuy có tác dụng làm tê liệt cảm giác tạm thời, nhưng không thể hoàn toàn ngăn chặn được luồng ma khí nồng đậm xung quanh.

"Arian..." Cơ thể Cận Vũ Thanh lại từ từ dựa vào lồng ngực thanh niên không còn chút sức lực, chỉ có thể bám vào người Arian, để cậu ôm đi về phía trước, "Cậu rốt cuộc... đưa ta đi đâu?"

Arian cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu đội mũ trùm của y: "Ta đã nói rồi, Loy, ta sẽ bảo vệ anh."

"..." Cận Vũ Thanh nghe mơ hồ, chỉ có thể nhắm mắt th* d*c, không ngừng dựa vào l**m thứ nước chua trên môi để cố gắng giữ tỉnh táo.

Mãi cho đến khi y tưởng mình sắp chết đến nơi, bỗng nhiên cảm giác nặng nề ngột ngạt trong không khí xung quanh đột ngột biến mất, mùi xác thối máu tanh cũng nhạt đi rất nhiều, không khí hít vào mũi thậm chí còn khiến y cảm nhận được những tia linh lực thuần khiết, làm cho Cận Vũ Thanh, một Tinh Linh, toàn thân khoan khoái, từng lỗ chân lông bị ma khí làm tắc nghẽn đều trở nên thông thoáng dễ chịu. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]

Y không khỏi thắc mắc, trong rừng Kunxi này lại có một nơi thần kỳ như vậy sao?

Cận Vũ Thanh cố gắng mở mắt, lại một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Đến mức khi Arian ôm y đặt lên chiếc giường duy nhất, ánh mắt y vẫn còn ngẩn ngơ, có chút mờ mịt đánh giá xung quanh.

Đây có lẽ được coi là một hang động, nhưng độ rộng bên trong đủ để sánh ngang với một tiểu điện. Trong động có đủ mọi vật dụng sinh hoạt, nhưng cũng đều là đồ tự chế từ vật liệu tại chỗ, ví dụ như bàn ghế đục đẽo từ gỗ đá, chăn làm từ da lông thú, chân nến làm từ xương trắng, vân vân, thậm chí còn có mấy chậu hoa cỏ chưa từng thấy bao giờ, đều được đặt ở những vị trí rất thích hợp, như thể có người cố ý bài trí vậy.

Điều đáng kinh ngạc nhất lại không phải là những thứ này, mà là những viên đá mực được khảm dày đặc trên vách đá của cả hang động. Hình dáng tuy thô sơ, có viên còn nằm trong lõi đá chưa được khai thác, nhưng Cận Vũ Thanh nhận ra, đây quả thực đều là những khối đá mực lớn thật sự — trông như một mỏ đá mực.

Loại đá đen này trong tộc Tinh Linh vốn chuộng màu trắng tuyệt đối là một trường hợp đặc biệt, truyền thuyết nói rằng đá mực có thể chống lại ma khí, cho nên Tinh Linh dùng nó để trang trí tượng thần. Nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không thì không ai biết, bởi vì đá mực vô cùng hiếm, không thể thử nghiệm được.

Thanh niên cởi bỏ chiếc áo choàng đen trên người, từ trên bàn lấy một chiếc cốc, rót ra một cốc chất lỏng màu đỏ sẫm đưa tới: "Uống chút đi, sẽ dễ chịu hơn." Cậu ngồi bên cạnh Cận Vũ Thanh, nghiêng mặt nhìn y.

Cận Vũ Thanh thản nhiên nhận lấy, ngửi thấy mùi rượu nho, rồi lại kinh ngạc vì chiếc cốc trong tay cũng được làm từ một khối đá mực nguyên vẹn.

"Đây là nhà của ta." Cậu đột nhiên nói, "Kể từ khi anh đuổi ta đi, ta đã sống ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!