Chương 25: (Vô Đề)

Mặc dù ở lại qua đêm trong rừng cũng không phải là cách hay, hiện tại cả đại lục Orlando đều coi họ là ma vật, hận không thể đuổi thẳng họ ra biển cho thủy quái ăn thịt, lại càng có thể bất cứ lúc nào cũng có những tên thợ săn tiền thưởng liều mạng xuất hiện gần đó.

Dù sao thì đầu của hai người họ cộng lại cũng đủ cho những kẻ liều mạng này ăn uống nửa đời rồi.

Nơi này cách chỗ Arian muốn đưa y đến còn một đoạn đường rất dài, Cận Vũ Thanh linh lực cạn kiệt, thể lực cũng không thể chịu đựng được những chuyến đi dài ngày, đành phải tạm thời ở lại đây một đêm.

Đêm đã khuya, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng suối chảy quanh co sâu trong rừng.

Bên bờ suối có một người đang ngồi xổm, từ trong áo choàng đen lấy ra một chiếc túi da bò, ừng ực rót đầy dòng nước suối trong vắt, ánh trăng bị những gợn sóng làm vỡ vụn, dường như cũng theo miệng túi nhỏ chảy vào trong.

Sau lưng cậu, trong khe hở của những tảng đá lớn ven sông, những đốm đỏ sẫm lập lòe một cách âm u, mãi cho đến khi Arian đậy nút gỗ của chiếc túi da bò lại, những đốm đỏ rợn người đó mới lần lượt chui ra khỏi khe đá, từ từ tụ tập dưới chân người thanh niên.

Mấy con sinh vật nhỏ này có lông đen như gai, mắt đỏ hoe, nhe ra cặp răng nanh hung tợn, rõ ràng là bảy tám con chuột ma linh cấp thấp! Chúng bị mùi hương tuyệt vời bên bờ suối thu hút đến, mùi hương ngọt ngào đó dường như có thể làm tăng ma lực của chúng.

Chuột ma linh kêu chít chít mấy tiếng, ra vẻ lấy lòng cọ bộ lông trên lưng vào đôi ủng ngắn màu đen của Arian, con nào con nấy cuộn tròn thành một quả cầu xám xịt nằm dưới chân người thanh niên. Bỗng nhiên, chúng ngửi thấy mùi của ma linh đã chết trên đôi ủng, sợ hãi lùi lại mấy bước, dùng thứ tiếng kêu chói tai khó hiểu để giao tiếp với nhau.

Đôi ủng này được làm từ da của một con bò bị ma hóa, lúc đó nó đang nổi điên cắn xé những ma vật khác, tình cờ bị Arian bắt gặp liền trực tiếp giết nó lột da làm ủng. Ủng da ma linh có tác dụng chống lại linh lực rất tốt, hơn nữa da lông của ma vật lại chắc chắn, rất bền.

Thực ra cậu còn dùng phần da bò còn lại làm một đôi nữa, đôi đó nhỏ hơn một chút, lại còn lót một lớp lông thỏ giữ ấm, dùng những viên đá tinh xảo thu thập được mài thành hình làm khuy giày, tuy vẫn là một đôi đen tuyền, nhưng dưới ánh nắng mặt trời khuy đá sẽ phản quang, đẹp hơn nhiều so với đôi đang đi dưới chân người thanh niên.

Arian suy nghĩ lan man, hoàn hồn lại phát hiện mấy con chuột ma linh đều đã lùi ra rất xa, như thể sợ cậu sẽ đột nhiên nổi điên cũng lột da chúng vậy. Gọi mấy tiếng cũng không chịu lại gần, bất đắc dĩ trong mắt lóe lên tia ma khí đỏ rực, đám chuột con liền ngoan ngoãn, run rẩy tụ tập lại.

Thanh niên dùng ngón tay gãi gãi đầu chuột ma linh, trong cổ họng khẽ phát ra mấy tiếng lầm bầm không giống tiếng người, chuột ma linh nhìn nhau rồi nhao nhao rụt cổ kêu ré lên, lại có ý định bỏ chạy.

Arian rút dao găm ra, dùng lòng bàn tay nắm lấy lưỡi dao, quả quyết dùng sức rạch một đường, lập tức cả lòng bàn tay xuất hiện một vết thương sâu hoắm, máu chảy ròng ròng. Cậu như không cảm thấy đau, lông mày cũng không nhíu lại một chút, xòe lòng bàn tay nhuốm máu đặt trên bãi cỏ.

Chuột ma linh ngửi thấy mùi máu, mấy cặp mắt nhỏ như hạt đậu xanh sáng lên rất nhiều. Máu đó ngửi rất ngon, chúng gặm những cọng cỏ dính máu, cuối cùng không kìm được, đồng loạt lao đến bên cạnh lòng bàn tay Arian, thè lưỡi chuột đói khát l**m lấy vũng máu nhỏ trong lòng bàn tay.

Đợi đến khi mấy con uống no căng, bộ lông xù xì cũng trở nên đen bóng hơn, trên răng nanh vẫn còn nhỏ giọt máu chưa l**m sạch, ngoại hình tuy không thay đổi nhiều nhưng thực tế đã từ cấp thấp tiến hóa thành cấp trung. Ma linh cấp trung đã không còn là những sinh linh chỉ hoạt động theo bản năng sinh tồn nữa, chúng đã có trí tuệ sơ cấp, sẽ có mục đích lựa chọn mục tiêu muốn tấn công.

Arian nắm chặt nắm đấm lại, trong cổ họng lại phát ra những âm thanh kỳ lạ để giao tiếp với ma linh.

Lần này đám chuột ma linh không lùi lại, ngược lại còn tinh thần phấn chấn kêu chít chít một tiếng, mấy cặp mắt nhỏ tham lam nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của Arian.

"Đi đi!"

Theo tiếng ra lệnh đó, đám chuột ma linh lao đầu vào trong bụi cỏ, phân tán chạy đi.

Arian rửa sạch con dao găm trong dòng suối, vơ một nắm lá cỏ bản rộng lau khô lưỡi dao, ánh kim loại phản chiếu lên vầng trăng sáng treo cao, khiến ánh bạc trên con dao trở nên trắng bệch và ẩn hiện sát khí.

Cậu cất con dao găm đi, xé một mảnh vải từ chiếc áo choàng đen của mình qua loa băng bó lại lòng bàn tay để tránh thu hút thêm nhiều ma linh khác. Máu nhanh chóng thấm ướt mảnh vải, Arian cũng không mấy để tâm, xách túi nước chuẩn bị quay về.

Vừa mới nhấc chân quay đầu lại, vẻ mặt cứng đờ.

Arian: "Anh ở đó từ khi nào?"

Người trước mặt khoác một chiếc áo choàng trống rỗng, mũ trùm đầu rơi xuống, mái tóc vàng óng không thể che giấu được ánh lên một màu bạc lấp lánh trong đêm. Y đứng đó, màu mắt như trời đêm sâu thẳm, lạnh lẽo như một bức tượng điêu khắc thanh tao tuyệt mỹ. Y đứng bất động, vẫn là vị vua cao quý không chút bụi trần đó, thu hết vạn vật thế gian vào trong mắt, không gì có thể thoát khỏi, không gì có thể trốn tránh.

Arian siết chặt chiếc túi nước trong tay, cảm thấy như mình cũng bị nhìn thấu.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng một mùi máu chưa tan hết, mùi tanh nồng đó đối với Cận Vũ Thanh mà nói thực sự quá mức ấn tượng, cho dù chỉ là một chút xíu, y cũng có thể lập tức nhận ra.

Cận Vũ Thanh cố gắng đè nén cảm giác khó chịu cuộn trào trong dạ dày, ngước mắt nhìn Arian: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Làm những việc nên làm." Arian giọng điệu âm hiểm, nhưng động tác đưa tay nâng lấy khuôn mặt đối phương lại vô cùng dịu dàng, thậm chí còn mang theo một chút quyến rũ, cậu si mê nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nhà vua, không chút che giấu h*m m**n giết chóc của mình, "Tất cả những điều này đều là vì anh, Loy, những kẻ đã làm hại anh đến mức này, bất kể là người hay thần, ta đều sẽ từ từ giết hết cho anh xem."

Máu ma linh có một mùi vị kỳ lạ vô cùng rõ rệt đối với Tinh Linh, mùi máu trên tay Arian lại càng nồng đậm hơn gấp trăm lần so với những gì y từng uống, điều đó khiến Cận Vũ Thanh nhớ lại nỗi sợ hãi và khó chịu lúc uống chúng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cơ thể theo phản xạ run rẩy đáp lại mùi máu, cố gắng hết sức tránh né sự tiếp xúc của bàn tay đó.

Tay Arian trống rỗng, trong lòng lại lạnh đi, trong mắt cố gắng đè nén một tia thất vọng, thay vào đó là một ngọn lửa vô danh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!