Cận Vũ Thanh hôn mê không bao lâu, lúc mở mắt ra cảnh vật hai bên vẫn đang lùi về phía sau, thiếu niên vẫn đang ôm y đi gấp trong rừng hoang.
"Thả ta xuống." Y nói.
Arian nghe tiếng cúi đầu, mắt đỏ đối diện với đồng tử xanh lam nhìn chằm chằm một lát, rồi lại làm như không nghe thấy, tiếp tục tăng tốc. Mãi cho đến khi sương mù trắng tan đi, lối ra rừng hoang đã ở ngay trước mắt mới chọn một chỗ đất bằng phẳng, nhẹ nhàng đặt Cận Vũ Thanh xuống.
Cận Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ máu của cậu một lúc lâu, thiếu niên cũng không hề hoảng loạn mà để mặc cho y nhìn, chỉ là trong ánh mắt đó sát khí có thừa, linh động lại không đủ. Cận Vũ Thanh không chút nghi ngờ, nếu lúc này có bất kỳ sinh vật sống nào khác đột nhiên xuất hiện, thiếu niên sẽ lập tức ra tay g**t ch*t tại chỗ.
Y suy nghĩ kỹ lại toàn bộ sự việc, cố gắng tìm ra cách để Arian tỉnh táo lại, ánh mắt dừng lại trên những vết máu loang lổ trên người thiếu niên, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại, thầm nghĩ: "Gay rồi!"
Lúc nãy trong trận chiến ác liệt, Ma Mãng kêu gào thảm thiết như vậy, đừng nói là tai của những người ở trong đó sắp bị nó làm cho điếc, ngay cả bên ngoài khu rừng hoang này cũng nên có người nghe thấy mới phải, huống hồ bên ngoài rừng còn có những người lính đang chờ đợi, nếu họ nghe thấy hẳn là sẽ khẩn cấp thông báo cho thần quan vào hỗ trợ.
Tại sao ngược lại Arian một mình tiêu diệt Ma Mãng mà bên ngoài lại không có động tĩnh gì?
Cận Vũ Thanh quay người lao ra khỏi rừng hoang, chạy thẳng đến ngôi nhà hoang đã hẹn làm nơi liên lạc, Arian sững sờ một chút rồi cũng chạy theo.
Từ xa nhìn thấy mấy con ngựa buộc ở cửa ngôi nhà hoang vẫn còn đó, Cận Vũ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, chậm bước chân rẽ vào xem lập tức cứng đờ người... Chỉ thấy trên đất la liệt xác lính, ai nấy đều trợn tròn mắt tức giận, tay nắm chặt vũ khí, trên người có nhiều vết tích bị thú dữ cắn xé.
Arian đến gần, như ngửi thấy mùi gì đó, màu mắt càng đỏ hơn, từng luồng ma khí quấn lấy.
Cận Vũ Thanh lập tức hiểu ra, những người lính này đều bị ma linh g**t ch*t!
Y bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, vô số khả năng không thể xảy ra lần lượt hiện lên trong đầu. Trước tiên là ma linh xuất hiện gần kinh thành, rồi đến Ma Mãng vốn không thể nào xuất hiện ở đây, bây giờ lại là những người lính chết thảm.
Một ý nghĩ kinh hoàng xuất hiện trong đầu y.
Cận Vũ Thanh lùi lại mấy bước ra khỏi ngôi nhà hoang, bỗng nhiên ngẩng đầu, mở miệng hét về phía Arian: "Mau đi!" Lời chưa kịp hét ra, đã biến thành một khoảng không im lặng. Cận Vũ Thanh phát hiện không những không nói được, mà ngay cả chân tay cũng như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.
Có thể phong tỏa lời nói, trói buộc chân tay... cấm thuật của tộc Tinh Linh.
Giây tiếp theo, hai đội quân đột nhiên xuất hiện xung quanh hai người. Một đội chắn ngang giữa Cận Vũ Thanh và Arian, đội còn lại phần lớn là thần sứ, bao vây chặt lấy thiếu niên.
Khi nhìn thấy vị thần sứ tóc vàng nâu mặt mày tươi cười thong thả bước đến, tất cả mọi phỏng đoán cuối cùng cũng được xác thực.
"Todd!" Cận Vũ Thanh thầm chửi.
Todd đi đến trước mặt Vua Tinh Linh, chậc chậc hai tiếng rồi nhấc cằm y lên, như thể vô cùng ghét bỏ vết máu ma linh dính trên mặt y, tiếc nuối nói: "Khuôn mặt đẹp như vậy, sao lại không bị Ma Mãng cào rách nhỉ?"
"..." Cận Vũ Thanh trừng mắt nhìn vị thần sứ trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ ghê tởm "quả nhiên là cậu".
Arian đang bị bao vây thấy đức vua của mình bị đối xử khinh bạc lập tức bùng phát ma khí, hai mắt như muốn rỉ máu. Giọng nói trong lòng lại bắt đầu gào thét điên cuồng, giết chúng... giết chúng!
Arian đột ngột ra tay, tay không xuyên qua ngực vị thần sứ đang chắn trước mặt, chưa kịp để hắn ta kêu la thảm thiết đã mạnh mẽ rút tay lại lao về phía một thần sứ khác bên cạnh, một chưởng bóp nát xương cổ họ, ném thi thể mềm oặt xuống đất.
Trong phút chốc vang lên tiếng la hét thảm thiết, máu tươi bay tung tóe.
Todd ban đầu không hề coi trọng thiếu niên này, mãi cho đến khi một đội thần sứ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, có người hoảng sợ hét lên "Ma linh! Cậu ta là ma linh!" mới cảm thấy như gặp phải đại địch, lập tức vẫy tay cho một đội thần sứ khác lên, xếp thành trận pháp thanh tẩy ma linh cao cấp, đồng thanh niệm thần chú linh thuật.
Arian tuy là ma linh, nhưng đã không còn là ma linh cao cấp bình thường có thể so sánh được, trận pháp như vậy tuy có thể hạn chế hành động của cậu, nhưng tuyệt đối không thể g**t ch*t cậu. Cậu quác mắt nhìn chằm chằm vào Todd, đưa tay kéo một thần sứ đang niệm chú trong hàng ngũ, bẻ gãy như bẻ ngô.
Todd toàn thân run rẩy, như thể người tiếp theo bị bẻ gãy chính là mình, hoảng loạn cho tất cả thần sứ xông lên.
Sức mạnh áp chế thiếu niên ngày càng lớn, cho dù cậu không thể chết trong trận pháp thanh tẩy, sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo đến kiệt sức. Cận Vũ Thanh muốn gọi cũng không gọi được, trơ mắt nhìn thiếu niên vì muốn đến gần mình hơn mà dùng hết sức lực, trên người cũng bị linh thuật chém ra vô số vết thương.
Chung sống với thiếu niên gần hai năm, nói không có chút tình cảm nào là không thực tế.
Cận Vũ Thanh cảm thấy vô cùng thất bại, y không ngờ rằng Thần Viện vốn luôn nhìn y không vừa mắt lại nghĩ đến việc lợi dụng Ma Mãng để trừ khử Vua Tinh Linh. Mà y không những vì thế mà hại chết cả một đội lính vô tội, hiện tại còn liên lụy đến Arian vì mình mà liều mạng, y vô cùng áy náy.
Cận Vũ Thanh lo lắng đến phát điên, nhưng trận chiến ác liệt trước đó đã tiêu hao quá nhiều linh lực của y, bây giờ ngay cả cấm thuật trên người cũng không thể giải được. Y liếc nhìn Todd đang đứng một bên khoa tay múa chân chỉ huy thần sứ niệm chú, tập trung toàn bộ linh lực vào tay phải, cuối cùng cũng giải thoát được nửa cánh tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!