Đầu xuân ở thế giới này, trời vẫn còn se lạnh. Kinh thành Đại Tấn thường hay có những trận gió rét buốt, không giống như thế giới trước bốn mùa như xuân. Cận Vũ Thanh nhất thời vẫn chưa thích ứng được, rụt cổ, quấn chặt áo choàng, dù cho trên đầu nắng đã lên cao, tay chân y vẫn lạnh cóng.
Sớm biết trời lạnh thế này, y đã không lén trốn khỏi cung. Cận Vũ Thanh vừa nhớ đến chiếc lò than nhỏ sưởi ấm tay trong cung, đi ngang qua một quán trà thì bị tiếng chào mời nhiệt tình của tiểu nhị thu hút, bất giác bước vào trong hai bước.
"Chủ tử, hay là chúng ta về sớm chút đi?" Tên tiểu đồng theo sau, đầu quấn một chiếc khăn vải xám, chính là tiểu thái giám thân cận của hoàng đế, Thư Ngư.
"Hôm nay là phiên chợ lớn hàng tháng, náo nhiệt chỉ mới bắt đầu thôi!" Tiểu nhị cười hì hì nói. Thấy y phục hai người không tầm thường liền dẫn thẳng lên nhã phòng nhìn ra phố ở lầu hai, chẳng cần dặn dò đã rất ý tứ dâng lên một ấm trà gừng nóng ấm bụng và một đĩa bánh ngọt giòn tan.
Dưới lầu quả nhiên náo nhiệt, hai bên con phố rộng rãi bày đầy những sạp hàng nhỏ. Tiếng chào mời khách vang lên không ngớt khiến cả con phố rộn ràng như ngày hội.
Một đứa bé tóc buộc hai bím sừng dê nhảy nhót tung tăng giữa dòng người, không để ý bèn đâm sầm vào một thanh niên. Đứa bé rụt rè ngẩng đầu nhìn, rồi "oa" một tiếng khóc ré lên, chưa đợi thanh niên kia có hành động gì đã sợ hãi chạy mất.
Thanh niên cúi đầu, trong lòng ôm một bọc đồ, dùng một chiếc khăn gấm che lại, cẩn thận che chở.
"Ối, Trần tiểu công tử!" Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai phải của thanh niên, bàn tay ấy khớp xương rõ ràng, nhìn là biết người luyện võ. Thanh niên giật nảy mình, theo bản năng lùi lại. Chủ nhân của bàn tay kia mặc toàn lụa là, thấy bộ dạng nhút nhát của cậu ta thì không vui, xách người như xách gà con rồi ném vào tường. Lập tức có hai ba tên tay chân xúm lại, vây chặt lấy thanh niên.
Dù là giữa ban ngày ban mặt, chỉ nhìn trang phục của đám người này cũng biết là những nhân vật mà dân thường không thể trêu vào, vì thế không ai dám lên tiếng can ngăn. Cận Vũ Thanh đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này y đang ngậm một ngụm trà nóng, từ khe rèm lầu hai nhìn ra xa, vị gừng thoang thoảng quyện với hương trà mới còn vương vấn trong khoang miệng, cơ thể cũng nhanh chóng ấm lên.
Thanh niên cúi đầu rụt cổ, dường như vô cùng sợ hãi, đồ vật trong tay cũng bị người ta giật lấy làm rơi tung tóe.
"Son phấn!" Mở hộp ra xem, một đám người phá lên cười, có kẻ ý đồ xấu dùng ngón út quệt một ít, bôi mấy vệt lên mặt thanh niên, "Thì ra tiểu công tử còn có sở thích tao nhã thế này à?"
Thư Ngư cúi người xuống, nói nhỏ: "Đó là con trai út của Phủ Tuyên Võ Hầu, Trần Trì."
Cận Vũ Thanh dĩ nhiên biết, y sắp không nhịn được mà muốn thắp nến cho mấy vị công tử nhà quan đang bắt nạt người kia. Phải biết với cái tính thù dai đến chết của Trần Nghệ, nếu có ai bắt nạt người nhà hắn một phân, sau này hắn nhất định sẽ đòi lại gấp mười.
Huống hồ, ngày mai là sinh nhật em gái của Trần Nghệ, Trần Trì hôm nay ra ngoài chọn quà cho em gái, lại bị đám công tử bột này phá hỏng hết, mối thù này e là phải tính thêm mấy roi nữa.
Chỉ tiếc là trong kinh thành chỉ biết vị Trần tiểu công tử này dễ bắt nạt, nào có ai coi cậu ta ra gì. Trần Trì bị người ta ấn vào tường, son phấn bôi lem làm môi đỏ ửng một mảng, lúc này ngẩng đầu trừng mắt một cái, ngược lại lại mang theo vài phần hờn dỗi vô cớ.
Con trai và con gái thứ của Trần phủ đều do một mẹ sinh ra, vợ lẽ của Tuyên Võ Hầu thời trẻ là một mỹ nhân, hai đứa con đều giống mẹ, có thể gọi là "xinh đẹp".
Cận Vũ Thanh thở dài, đã là em trai của Trần Nghệ, sao có thể không cứu? Thế là y nhón lấy hai viên kẹo hạt thông trong đĩa trước mặt, đầu ngón tay trong ống tay áo khẽ động.
Một tiếng xé gió vang lên, trên mu bàn tay đang nắm cổ áo Trần Trì lập tức xuất hiện một vệt đỏ, rất nhanh đã rách da rỉ máu. Một viên khác đánh vào sau gáy, bị tóc che khuất nên không nhìn thấy. Đây là tuyệt kỹ luyện được ở thế giới trước, Cận Vũ Thanh rất tự tin vào sự chuẩn xác của mình, tình trạng trên đầu chỉ có hơn chứ không kém mu bàn tay.
Đám công tử áo gấm tìm một vòng cũng không thấy người ra tay ngầm, lại còn bất ngờ bị đánh thêm mấy cái, đòn nào đòn nấy đều trúng vào những chỗ hiểm đau, rất nhanh mặt mũi tay chân đều bầm tím, mà Trần Trì ở ngay gần đó lại không hề hấn gì.
Chẳng biết là cao thủ nào qua đường bất bình ra tay, tìm không thấy mà đánh cũng không trúng, đám người thấy tình hình không ổn, vội vàng buông mấy lời hăm dọa, bỏ mặc Trần Trì rồi chuồn mất.
Lúc Trần tiểu Hầu gia nghe tin chạy đến, đám thủ phạm đã chạy mất dạng từ lâu.
Trần Nghệ cúi xuống nhặt hộp son phấn đã vỡ nát, ánh mắt lướt qua hai viên kẹo hạt thông trong suốt như pha lê dưới chân, rồi mới đứng thẳng người, từ từ nhìn lên lầu hai của quán trà. Do rèm che, hắn chỉ thấy một bóng người mờ ảo, một vạt áo màu xanh nhạt, bàn tay trắng nõn như ngọc đang cầm một chiếc chén trà bằng sứ thô không hề tương xứng với y, nhưng vẫn toát lên vẻ trang nhã.
Cận Vũ Thanh ẩn sau rèm, nhưng lại thu hết vào mắt ánh nhìn tr*n tr** của đối phương. Y uống cạn chén trà còn lại, đứng dậy rời đi.
"Thư Ngư, chuyện ta dặn trước đó đã làm xong chưa?"
Thư Ngư khẽ đáp: "Đã cho người đi rồi, vài ngày nữa sẽ có hồi âm ạ."
"Ừm." Cận Vũ Thanh quay đầu liếc nhìn góc tường dưới lầu, chỗ đó đã không còn bóng dáng Trần Nghệ, chỉ còn lại một vệt son phấn đỏ trên đất.
Lúc hai anh em Trần Nghệ vào quán trà, nhã phòng cạnh cửa sổ trên lầu hai đã không còn một bóng người. Mu bàn tay khẽ chạm, chén trà vẫn còn ấm. Hắn vẫn nhớ bóng người đó, lúc đứng dậy bóng lưng cao ráo thẳng tắp, cử chỉ đều toát lên khí chất của bậc quý tộc.
Tại vị trí Cận Vũ Thanh từng ngồi, Trần Nghệ xoay xoay chiếc chén sứ còn hơi ấm, trong không khí thoang thoảng một mùi hương rất nhạt. Nhắm mắt lại, sự ồn ào xung quanh dần lùi xa, chỉ còn lại mùi hương quẩn quanh nơi chóp mũi, khi tập trung tinh thần lại càng trở nên nồng đậm.
Mùi hương này, chỉ trong cung mới dùng nổi.
Trần Nghệ hít một hơi thật sâu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!