Chương 18: (Vô Đề)

Đại lễ thành niên tuy không phải là ngày lễ trang nghiêm nhất, nhưng lại là ngày hội náo nhiệt nhất của tộc Tinh Linh. Bởi vì vào ngày này, những Tinh Linh chưa trưởng thành đều sẽ đổ ra đường để xem lễ chúc phúc của nhà vua. Ngưỡng mộ rằng một ngày nào đó trong tương lai, mình cũng có thể đứng trên thần đài đó để nhận lấy lời chúc phúc thiêng liêng.

Niềm vui và sự mong đợi đã lan tỏa trên khuôn mặt của mỗi người, còn Arian lại dùng hai cánh tay che đầu, co rúm người né tránh những đòn roi của thị vệ.

Cậu thiếu niên dĩ nhiên cũng biết về buổi lễ thiêng liêng này, cho nên đã dùng vải rách may một chiếc áo choàng che đầu từ sớm, che đi mái tóc đen đáng ghét của mình. Cậu bé muốn trà trộn vào đám đông để tham gia buổi lễ, bởi vì chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy vị vua của tộc Tinh Linh.

Cậu bé biết, những đứa trẻ lang thang như mình ở khu ổ chuột không có tư cách nhận lễ rửa tội trưởng thành, mà mái tóc đen và đôi mắt đen bẩm sinh lại càng trở thành đối tượng bị người ta chửi mắng.

Chỉ là quá không may, chiếc áo choàng của Arian vô tình bị đám đông xô đẩy làm rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy mái tóc đen của cậu bé. Họ lộ ra ánh mắt vô cùng ghét bỏ, chỉ trích cậu là đứa con hoang mang điềm gở, la hét gọi lính đến đuổi cậu đi.

Arian ôm đầu co rúm trên đất, cơ thể gầy nhỏ hứng chịu từng đòn roi liên tiếp. Trong lòng không khỏi căm hận, cái gì mà Tinh Linh có tâm hồn thuần khiết nhất, đánh người còn tàn nhẫn hơn cả người Man và tộc Thú! Một tộc người như vậy mà lại tự xưng là những đứa con thành kính nhất của thần à!

Nếu những người lính nâng đầu cậu bé lên chắc chắn sẽ bị ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người của cậu lúc này dọa cho giật mình — đó là một màu đen không thấy đáy, như thể ma khí đang tụ lại.

"Dừng tay." Một giọng nói ngắt lời.

Những người lính quay đầu lại, thấy người đến thì kinh ngạc, lập tức cúi người hành một lễ chạm vai tiêu chuẩn. Quảng trường vốn náo nhiệt cũng vì sự xuất hiện của nhà vua mà trở nên trang nghiêm, mọi người cũng lộ ra vẻ tôn kính.

Arian nhìn thấy y đi về phía mình, chiếc áo choàng trắng như tuyết được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo. Mái tóc dài sau vai bị gió thổi tung, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên một màu vàng nhạt, y như một vị thần bước xuống từ trên mây, khiến người ta không thể rời mắt.

Mà đối phương càng cao quý không tì vết lại càng làm nổi bật sự bẩn thỉu khó coi của Arian, so sánh như vậy, thiếu niên trên đất này còn không bằng con chuột cống ngoài đường, căn bản không nên xuất hiện ở một nơi thiêng liêng trang trọng như vậy, càng không nên làm ô uế mắt của nhà vua.

Người lính nghĩ vậy, ngấm ngầm lại đá thiếu niên một cái, bảo cậu bé cút đi xa hơn.

Thấy nhà vua ngày càng đến gần, Arian vội vàng mò lấy chiếc áo choàng chấp vá dưới chân người lính, che đi mái tóc đen của mình.

Cận Vũ Thanh luôn nhìn chằm chằm thiếu niên trên đất ấy, muốn xác nhận xem cậu có phải là người mình đang tìm kiếm hay không, tuy nhiên, những binh lính cố ý hoặc vô tình che chắn khiến y không thể nhìn rõ được.

Y bước nhanh tới, dừng lại trước mặt thiếu niên, cúi người định vén chiếc áo choàng bẩn thỉu của Arian lên.

"Bệ hạ," người lính khẽ ngăn lại, "Tên nhóc này là vật mang điềm gở, Bệ hạ vẫn nên..."

Nhà vua đột nhiên lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn bọn họ, rồi lại nhìn thiếu niên trên đất, khẽ nhíu mày. Người lính không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng cũng không dám nói thêm nữa.

Quyền trượng của vua khẽ chạm xuống đất, phát ra một tiếng va chạm nặng nề.

Cận Vũ Thanh cao giọng, tuy vẫn trong trẻo trang nghiêm như trước, nhưng đã nhuốm vẻ uy nghiêm giận dữ: "Ta chưa từng biết trên đại lục Orlando có bất kỳ một bộ luật nào từng quy định — màu đen là tội lỗi, màu mực là điềm gở?"

"Nếu vậy, các anh hãy rửa sạch màn đêm thành ban ngày, đập vỡ từng viên đá đen khảm trên tượng thần nghiền thành bột mịn! Nếu không phải như vậy, cho dù là người Man tộc Thú, hay Tinh Linh tóc đen, cũng đều là thần dân của đại lục Orlando chúng ta!"

Quyền trượng của vua lại đập một cái nữa, linh lực tỏa ra từ nhà vua khiến mấy người xung quanh đều chấn động tâm cang.

Các trưởng lão Thần Viện ở xa nghe thấy lời này, trong lòng xôn xao một phen. Màu mực là điềm gở tuy không được ghi vào luật nhưng đã là sự đồng thuận của tộc Tinh Linh hàng ngàn năm nay. Cũng chính vì có sự ngầm đồng ý của Thần Viện ở phía sau, lời đồn về điềm gở mới càng khiến dân chúng tin phục. Trên đại lục đã mất đi sự che chở của Chủ Thần, Thần Viện lại càng cần sự ủng hộ của dư luận như thế để tiếp tục duy trì sự bí ẩn của mình.

Loy nói ra những lời này không khác gì đang công khai phản bác Thần Viện, nghi ngờ ý chí của Thần Viện.

Cho dù Loy mới là vị vua tôn quý của mảnh đất này, các trưởng lão lại cảm thấy những lời nói phát ra từ miệng nhà vua làm Thần Viện mất mặt vô cùng.

Cận Vũ Thanh nói xong không hề để ý đến suy nghĩ của Thần Viện mà cúi mắt xuống, từ dưới lớp áo choàng rộng lớn che khuất đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu thiếu niên. Arian không kìm được rụt cổ lại, cậu bé chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy, đám người ở khu ổ chuột đối với cậu không đánh thì chửi, cậu thậm chí đã quen với cuộc sống b*nh h**n đó, ngược lại không quen với sự tiếp xúc như thế này.

Chiếc áo choàng bị người ta vén lên, để lộ mái tóc đen bù xù bên dưới.

"Ngẩng đầu lên." Cận Vũ Thanh nói.

Arian do dự một lúc, rồi mới đầy bất an ngẩng đầu nhìn y. Ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng lại trên đôi mắt của vua Tinh Linh, một màu xanh nhạt mà sáng ngời, hàng mi cong vút phủ một bóng xám mờ lên màu mắt xinh đẹp, tĩnh lặng như biển cả.

Trong vùng biển đó bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.

Tóc đen, mắt đen, nốt ruồi lệ dưới mắt, ánh mắt cảnh giác như thú dữ. Tuy thiếu niên còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng ánh mắt và khuôn mặt đã mơ hồ có bóng dáng của lúc trưởng thành. Tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!