Đêm đó, bên trong một gian khách đ**m.
Bốn vách tường đã sớm được bố trí phù chú cách âm, khiến cho cả căn phòng dù phát ra động tĩnh gì, dù là dỡ bàn phá lầu, bên ngoài cũng không nghe thấy một chút nào.
Khuỷu tay Cận Vũ Thanh vắt một chiếc áo mỏng, mặt mày ửng đỏ, trên đùi ẩm ướt khẽ run rẩy, nơi gốc đùi còn vương lại chút thuốc mỡ màu vàng sữa chưa được thoa đều, bị cơ thể nóng hổi ửng đỏ làm cho ấm dần lên, chảy dọc theo đường cong hoà vào mật huyệt đã sớm tả tơi không nỡ nhìn.
Y hoàn toàn không biết Tiêu Dịch kiếm thứ này từ đâu ra, càng không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ lén lút của một người đường đường là Nguyên Thanh Quân lại chạy đến một sạp hàng nhỏ trải khăn vải xám ở góc tường, giao dịch ngầm như thể nói với người ta "Nhanh, cho ta một lọ".
Nhưng y cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa. Theo lý thuyết, đến lúc này, người kia đã phải vịn eo ngồi thiền giảng cho y nghe đạo lý tu tiên quả dục rồi, ai ngờ hôm nay lý thuyết hoàn toàn không áp dụng được vào thực tế! Tiêu Dịch níu lấy hai chân y, ép lên ngực mình, chầm chậm chầm chậm rút ra, khiến Cận Vũ Thanh cảm thấy thứ này thật quá dày vò, chẳng sảng khoái bằng cứ làm thẳng thừng một lần.
Rồi hắn liền thật sự dùng sức thúc vào như chày giã gạo, vừa nóng vừa cứng.
Nói gì đây?
Lúc này Cận Vũ Thanh còn có thể nói ra lời gì chứ, y c*n m** d*** nín nhịn nửa ngày, vẫn cảm thấy cảm giác lần này khác xa lần ở trong bí cảnh vô danh trước đó, y bèn không nhịn được nữa, nghi ngờ hỏi: "Tiêu Dịch, anh dùng thuốc cho ta?!"
Một đại xà ngàn năm như y mà cần phải dùng đến cái thứ xuân dược quái quỷ gì chứ? Cho rằng y không ép khô được hắn à!
Nguyên Thanh Quân ép hai chân y xuống, nắc vào trong rồi ác ý nghiền ép hai vòng, nói: "Ta dùng thuốc gì cho em chứ, chẳng qua là sợ em bị thương, một chút thuốc mỡ chồn thôi mà."
Cận Vũ Thanh lấy tay che mắt, ngay cả hơi thở cũng trở nên đứt quãng, mồ hôi bị nhiệt độ cơ thể quá cao làm bốc hơi, dường như chẳng đi đâu mà tụ cả lên mắt khiến đôi mắt y mờ đi, chẳng mấy chốc đã tụ thành một dòng nhỏ chảy ra từ khoé mắt, thấm vào tóc mai.
"Em khóc gì thế, có đau không?" Tiêu Dịch mềm lòng, lau đi hơi nước trên mặt y, dịu dàng hôn lên bàn tay đang che mắt y.
Cận Vũ Thanh khụt khịt mũi: "Đau! Đau chết đi được!"
Nguyên Thanh Quân coi trọng nhất cảm nhận của con đại xà này, lập tức cảm thấy hụt hẫng. Chuyện tình ái nói cho cùng vẫn nặng ở chữ tình, nếu người không tình ta không nguyện, việc này có sướng đến mấy cũng chẳng còn gì vui. Tiêu Dịch buông chân y ra, an ủi: "Vậy em đừng khóc nữa, không làm nữa là được."
Cận Vũ Thanh hé các ngón tay nhìn trộm qua kẽ tay: "Thật không?"
"Thật." Tiêu Dịch hứa.
"Vậy được thôi!" Cận Vũ Thanh đột nhiên đẩy ngực hắn ra, hai chân vòng qua người Nguyên Thanh Quân, nhảy khỏi giường bỏ chạy, vừa chạy vừa dùng pháp thuật câu lấy quần áo dưới đất, hét lên: "Nếu đã vậy thì ta đi trước một bước, nghe nói lê ở Đồ Tiên Phong ngon lắm, ta về trước đây!"
Không làm nữa, không làm nữa, dù là xà yêu cũng không chịu nổi cái kiểu chỉ làm mà không ra của hắn!
Tiêu Dịch sầm mặt, thầm nghĩ, đúng là một con rắn xảo quyệt! Quần áo đã cởi cả rồi, đâu có cái lý nói chạy là chạy!
Thế là hắn sải chân ba bước thành hai, vòng tay qua eo ôm y trở lại, lười cả việc leo lên giường mà đẩy thẳng y lên tường. Mặt tường gỗ thô ráp cấn vào lưng Cận Vũ Thanh, bàn tay trắng trẻo ấm áp của hắn lướt trên eo y, lướt qua vùng tam giác h* th*n một cách nguy hiểm, khiêu khích phía trước một cái rồi không ngừng lại mà chạy thẳng ra phía sau, vẫn không đổi được sở thích vừa xoa vừa gãi, mãi cho đến khi chạm đến cửa huyệt mới dò vào hai ngón.
Cận Vũ Thanh theo phản xạ kẹp chặt, kết hợp với sắc hồng đào nơi khoé mắt, trông không giống kháng cự mà càng như níu kéo trong tiếc nuối.
"Lúc này trên Vân Gian tuyết lớn ngập trời, làm gì còn lê nữa?" Tiêu Dịch không chỉ vạch trần y bằng lời, mà ngay cả ngón tay dường như cũng muốn đâm xuyên qua y.
Hai chân Cận Vũ Thanh mềm nhũn, lại bị Tiêu Dịch vỗ vào mông vài cái, mơ mơ màng màng bị hắn dỗ dành, lại nâng chân lên quấn lấy eo hắn. Tiêu Dịch quanh năm treo Vô Dục bên hông, sức lực không hề để lộ ra ngoài, đỡ lấy Cận Vũ Thanh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn đỡ lấy hai cánh mông kia nhẹ nhàng nâng lên, rút ngón tay ra, đổi thứ khác đâm thẳng vào.
Sự siết chặt đột ngột khiến cả hai cùng hít một hơi khí lạnh, cảm giác m*t vào như trò ném vòng khiến Tiêu Dịch không ngây người được bao lâu đã bắt đầu chuyển động. Mà Cận Vũ Thanh lại hoàn toàn không có cảm giác an toàn với tư thế này, cảm thấy mình chỉ cần xoay eo một chút là có thể làm gãy cái thứ yếu ớt kia của hắn, đành phải cứng đờ người dựa vào tường, muốn gọi lại không dám gọi, đành nhét cổ tay vào miệng.
Lớp thuốc mỡ trơn ướt hoàn toàn tan chảy, tí tách nhỏ xuống sàn nhà, rõ ràng không phải âm thanh gì lớn nhưng cả hai đều nghe được một cách rõ ràng.
Tiêu Dịch gỡ cánh tay trong miệng y ra, vừa hôn vừa nói: "Không sao, cứ kêu đi, họ không nghe thấy đâu."
Cận Vũ Thanh thật sự chịu không nổi nữa, mở miệng hổn hển la: "Tiêu Dịch anh rốt cuộc đã uống tráng dương đan gì vậy, thật sự... chịu không nổi nữa..."
"Không phải em rất ph*ng đ*ng sao, chỉ cho phép em lẳng lơ, không cho ta lén lút luyện chút công phu khoá dương à? Đã nói ba lần, đây mới là lần thứ hai thôi." Tiêu Dịch cúi đầu ngậm lấy một viên ngọc châu ấm mềm trước ngực y, khẽ kéo một cái, đợi nó trở lại hình dáng cũ rồi dùng răng nghiền nhẹ, cảm giác tê dại còn có chút đau, nhưng cơn đau đó vừa dấy lên đã bị đầu lưỡi của Tiêu Dịch làm cho ấm lại, một chút tủi thân cũng không kêu ra được.
Nói gì đến tủi thân, người là do Cận Vũ Thanh trêu chọc, chuyện ăn mặn cũng là do Cận Vũ Thanh dẫn lối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!