Những ngày tháng yên bình trôi qua một thời gian, trời đã sang thu, lá cây chưa rụng hết, lốm đốm vàng xanh trên đầu cành.
Con trai thường lớn rất nhanh, cộng thêm việc luyện võ cường độ cao mỗi ngày, Duệ Vương như cây liễu vươn mình, chiều cao tăng vùn vụt, ngược lại thân hình lại càng gầy đi nhiều.
Tần Thái phó dạy dỗ Duệ Vương rất xuất sắc, so với mấy tháng đầu như thể đã thay đổi thành một người khác, không còn nghịch ngợm như trước nữa, biểu hiện rất chững chạc, trước mặt Cận Vũ Thanh cũng có thể nói được vài câu thơ từ ca phú và đạo lý trị quốc.
Tần Trí Viễn nhậm chức Thái phó vào triều rất nhanh đã thể hiện được tài năng tuyệt vời của mình, chỉnh đốn lại đám văn quan cổ hủ như đống bùn lầy ở tiền triều một cách ngăn nắp. Trong đó không tránh khỏi có những thủ đoạn tàn nhẫn, đắc tội với không ít thế lực bảo thủ, nhưng phía sau có đương kim thiên tử chống lưng, bao nhiêu tấu sớ luận tội cũng chỉ có thể nằm phủ bụi trên ngự án của hoàng đế.
Cận Vũ Thanh gánh chịu áp lực nặng nề, từng bước đề bạt Tần Trí Viễn lên, trong đó đủ mọi sự quan tâm đặc biệt, khiến Trần Đại tướng quân ghen tị đến mức mắt tóe lửa.
Rất nhanh, vị trí của Tần Trí Viễn trên triều từ cuối cùng đã lên đến hàng đầu, thậm chí còn cao hơn Trần tiểu Hầu gia hai bậc. Điều này khiến Trần Nghệ vô cùng bất mãn, nhưng tan triều vẫn cố tình tìm đến Tần Trí Viễn, chua lè chua lét gọi một tiếng "Tần đại nhân".
Lúc tuyết rơi ở Đại Tấn, Cận Vũ Thanh hạ một đạo thánh chỉ — để bá quan một lần nữa bàn bạc chọn Thừa tướng, triều đình cũng vì thế mà hiếm khi sôi nổi một phen.
Cuối cùng, tuyết lớn vừa tạnh.
Tần Trí Viễn cầm lấy bộ quan phục được gấp ngay ngắn, cho tiểu đồng duy nhất lui ra, một mình đứng trước gương đồng, cẩn thận mặc lên người bộ triều phục Thừa tướng tượng trưng cho người đứng đầu trăm quan.
Xong xuôi, hắn ta hít một hơi thật sâu, đi vào phòng bên, quỳ lạy trước linh vị của cha mẹ: "Phụ thân mẫu thân, cuối cùng con cũng đã đi đến bước này. Trí Viễn nhất định sẽ không phụ lòng dạy dỗ của phụ thân, phục hưng lại gia tộc họ Tần." Rồi hắn ta hé miệng, trong đầu bỗng hiện lên bóng dáng một người, ánh mắt sáng lên.
Tiểu đồng bên ngoài từ nhỏ đã theo hầu công tử nhà mình, công tử để có thể vào triều đã phải chịu bao nhiêu khổ cực chỉ có cậu ta mới thấy, mỗi lần gặp thất bại, công tử đều tự nhốt mình trong phòng bên, im lặng cả đêm, ngày hôm sau ra ngoài lại là vẻ ôn hòa tươi cười.
Bây giờ công tử đã được như ý, cậu ta lại không kìm được mà lau nước mắt.
Trong phòng, Tần Trí Viễn lạy cha mẹ xong, cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên ngực áo triều phục, một mình hoang mang hồi lâu. Mãi cho đến khi chân quỳ tê rần mới run rẩy đứng dậy, từ một ngăn kéo bí mật lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Hắn ta cẩn thận lau sạch miếng ngọc bội duy nhất trong hộp gỗ, cẩn thận đeo vào bên hông, khóe môi khẽ cong lên một chút.
"Cuối cùng, cuối cùng cũng gần hơn một chút."
Trong cung.
Cận Vũ Thanh cắn cán bút phê duyệt tấu sớ, trong điện bày mấy chậu mai trắng cảnh được người làm vườn chăm sóc tỉ mỉ, cũng không đốt hương, thoang thoảng một mùi hương tự nhiên thanh khiết. Bên tay là rượu thuốc mới nghiên cứu của Thái y viện, rượu không gắt, đặc biệt thích hợp để hâm nóng bằng lò nhỏ rồi uống trong tiết giao mùa này, uống vào thơm nồng cả miệng.
Y uống thấy rất ngon, sau lại nghe nói rất có hiệu quả trong việc thông kinh hoạt lạc, bèn cho người mang một ít đến phủ Trần Nghệ, người đó quanh năm luyện tập trên võ trường, nghĩ rằng uống một ít cũng có lợi không hại.
Triều đình có Thừa tướng trấn giữ, hoàng đế là y cuối cùng cũng có thể khoanh tay ngồi nhàn. Phàm là những việc lười quản lười xem đều một mạch gửi đến phủ Thừa tướng.
Nhấp từng ngụm rượu thuốc nhỏ, Cận Vũ Thanh cầm bút son cũng có chút lơ đãng, hiện tại mọi việc ở Đại Tấn đều thuận lợi, nhưng không biết liệu có còn chiến sự hay không, còn y bao giờ mới có thể thoát khỏi tấm long bào này, nhanh chóng thoát thân đến thế giới tiếp theo.
Mỗi khi hoàn thành thuận lợi một thế giới, y sẽ nhận được một lượng điểm "Đế Vương Trị" nhất định, theo lời của hệ thống, chỉ khi điểm tích lũy đến một mức độ nhất định mới kích hoạt được điều kiện ẩn "trở về thế giới thực".
Cho nên, không có điểm thì mọi thứ đều vô ích!
Mấy thế giới trước y còn non tay, số điểm nhận được không nhiều, cứ thế này không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Nhưng vừa nghĩ đến một người nào đó, lại có chút không nỡ.
Đang buồn bực bẻ ngón tay tính toán xem mình rốt cuộc có bao nhiêu điểm, cửa điện đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra, Thư Ngư loạng choạng xông vào, thở hổn hển liên tục gọi "Bệ hạ!"
"Hoảng cái gì mà hoảng, thỏ cắn đuôi ngươi à?" Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Cận Vũ Thanh nhíu mày.
"Chết, chết rồi!"
Cận Vũ Thanh khó hiểu: "... Ai chết?"
Thư Ngư thở hổn hển mấy hơi, mới lấy ra một phong thư, niêm phong bằng sáp đỏ, khẩn cấp có lông vũ trắng, trên phong bì chữ viết như máu. Rồi mới nói rõ ràng, vịn vào ngực, rành mạch nói: "Thái tử nước Phong
- Phong Vũ, chết trong chợ thuộc quận Quảng Nam nước ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!