Chương 1: [TG1] Tướng quân trên long sàng

Mùi thuốc bắc nồng nặc quẩn quanh nơi chóp mũi, hòa lẫn với mồ hôi dính nhớp. Dù cho y bào hoa lệ mỗi ngày đều được xông hương, rốt cuộc cũng không át đi được luồng hơi nóng hầm hập toát ra từ người trên long sàng.

Một thiếu niên mắt hơi hoe đỏ quỳ trước giường gấm, dùng khăn lụa trắng thấm chút nước mát, nhẹ nhàng lau trán cho y.

Người đàn ông nằm đó hơi thở có chút gấp gáp, không phải không muốn mở mắt, mà thật sự là cơ thể quá mệt mỏi, đến sức để nâng hai cái mí mỏng manh cũng không có. Y nhắm mắt không có nghĩa là không nghe thấy động tĩnh bên ngoài – tiếng thút thít khe khẽ, hoặc những lời thì thầm rỉ tai, chỉ thiếu điều khóc lớn "Hoàng thượng băng hà" nữa thôi.

Cận Vũ Thanh cũng không biết tại sao, trước đây dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu cũng không đến mức làm ảnh hưởng đến thế giới tiếp theo. Vậy mà lần này không những không tỉnh lại ngay, ngược lại còn mất gần một ngày mới hoàn toàn hấp thu ký ức của nguyên thân và khống chế được cơ thể này.

Y hỏi hệ thống, cái [Hệ thống 500 Năm] chết tiệt kia lại nói, là do tình hình ở thế giới trước quá nguy cấp, để bảo vệ linh hồn của ký chủ không bị tổn thương, nó đã kéo y ra khỏi cơ thể cũ trong khi còn đang sống sờ sờ, cưỡng ép nhét vào cơ thể mới, dẫn đến việc dung hợp không được thuận lợi.

Cận Vũ Thanh tự cho là mình đã cau mày thật mạnh để bày tỏ sự bất mãn với hệ thống, nhưng thực tế cơ thể này chỉ khẽ run run hàng mi mà thôi.

Mấy kiếp trước, Cận Vũ Thanh là một sinh viên sắp tốt nghiệp, đương lúc sầu não vì luận văn, định xem một bộ phim để giết thời gian, kết quả màn hình đột nhiên xanh lè rồi tự dưng hiện ra mấy chữ lớn màu vàng chóe – Muốn trải nghiệm khoái♂cảm của người thắng đời không?

Sau đó?

Sau đó y bị hút thẳng vào không gian nhiệm vụ một cách khó hiểu.

Lúc mới đến y cũng rất phản kháng, nhưng phản kháng chẳng có tác dụng gì. Nếu nhiệm vụ thất bại, y sẽ bị cưỡng chế giữ lại trong thế giới nhiệm vụ, nếm trải thử thế nào là "thế giới bi thảm" thật sự.

Mà giờ đây, cái hệ thống nhìn chỉ thấy ghét kia có tên chính thức là [Trẫm Thật sự Vẫn Muốn Sống Thêm 500 Năm Nữa], nhiệm vụ mà nó ra lệnh cho y chính là "bảo vệ quốc gia". Ngay từ đầu y đã nói cái tên này đặt không hay rồi, nghe đã thấy như một cái flag rồi còn gì!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cận Vũ Thanh đã cần cù làm việc qua mấy thế giới, phúc của hoàng đế đúng là hưởng không ít, nhưng tội của hoàng đế cũng chịu chẳng thiếu!

Thế giới trước suýt nữa bị một con mãnh thú cắn đứt cổ, may mà cứu viện kịp thời giữ lại cho y nửa cái mạng, Cận Vũ Thanh dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò hậu sự của mình, coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách hú vía nhưng an toàn.

Cận Vũ Thanh thật sự không muốn nhớ lại cảm giác răng thú sắc nhọn kia day nghiến trong da thịt, chỉ mong thế giới này không ngu ngốc như vậy nữa, liền vội vàng thu hồi tâm tư, mở ra lịch trình nhiệm vụ của thế giới này.

Tuy hiện tại trong triều Đại Tấn này hỗn loạn, nhưng vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất. Có kinh nghiệm từ mấy thế giới trước, Cận Vũ Thanh bình tĩnh lại sắp xếp suy nghĩ – phải tìm ra mục tiêu nhiệm vụ then chốt trước, cắt đứt mầm mống tai họa mất nước từ gốc rễ, sau đó mới bắt tay vào xử lý đống hỗn độn còn lại.

Đúng, chính là như vậy!

Trước tiên, y xem xét quỹ đạo phát triển ban đầu của thế giới này, tầm mắt vừa động, tất cả những gì nguyên thân đã trải qua lập tức ùa vào đầu. Cận Vũ Thanh nhanh chóng lướt qua các hình ảnh, xem nhanh một lượt kịch bản thế giới.

Nhân vật y sắm vai đương nhiên vẫn là một hoàng đế.

Họ Tấn, tên Vũ Thanh, vị vua thứ năm của triều đại, tuổi chưa đầy mười tám. Lão hoàng đế tiền nhiệm con nối dõi hiếm hoi, phấn đấu cả đời chỉ sinh được hai người con trai, một là vị này, người còn lại hiện mới bảy tám tuổi, nghịch ngợm vô cùng, không có khả năng chấp chính. Lão hoàng đế lao lực quá độ, đột ngột trúng gió băng hà giữa độ tuổi tráng niên – thế là chiếc vương miện rồng vàng đính châu này không còn nghi ngờ gì nữa đã rơi vào tay Tấn Vũ Thanh.

Mấy vị hoàng đế tiền nhiệm cần cù chăm lo việc nước giúp cho đất nước hiện tại thái bình, Tấn Vũ Thanh cũng không trải qua màn kịch tranh đoạt ngôi vị tàn khốc nào. Bên ngoài có Bắc Man, Tây Di, phía nam có nước Phong, tạo thành thế chân vạc, cân bằng lực lượng với nước Tấn, tạm thời vẫn bình yên vô sự, ngôi vị hoàng đế của y cũng coi như vững chắc.

Cái gọi là no cơm ấm cật rửng mỡ, hoàng đế trẻ tuổi lơ là chính sự, suốt ngày nghĩ cách ăn chơi hưởng lạc, tật xấu lớn nhất chính là háo sắc, lên ngôi chưa đầy hai năm đã tính đến chuyện làm thế nào để lấp đầy hậu cung, mỹ nữ khắp thiên hạ nhìn đến hoa cả mắt, càng không có tâm tư quản lý quốc gia.

May mắn là lúc Cận Vũ Thanh xuyên đến, nguyên chủ mới chỉ nổi máu dê, chứ chưa thật sự ra tay làm nhục cô nương nhà nào.

Cùng lúc với việc tiếp nhận thông tin thân phận của mình, Cận Vũ Thanh nhanh chóng khóa chặt một người trong quỹ đạo thế giới.

— Con trai cả của Tuyên Võ Hầu phủ.

Nhà họ Trần của Tuyên Võ Hầu, tổ tiên là Trần Đại tướng quân văn thao võ lược, là bạn thuở nhỏ với Thái Tổ hoàng đế, theo Thái Tổ chinh chiến tứ phương gây dựng giang sơn, thuật cưỡi ngựa không ai sánh bằng. Sau khi khai quốc, luận công ban thưởng, công lao hiển hách của Trần tướng quân tự nhiên là phần thưởng nặng nhất, được ban tước vị Tuyên Võ Hầu thế tập (tước vị cha truyền con nối).

Trần Nghệ có một người chị gái ruột dịu dàng hiền thục, bên dưới có một em gái cùng cha khác mẹ được nuông chiều thành tính và một em trai cùng cha khác mẹ cực kỳ nhút nhát. Hắn ở giữa cũng không phải là kẻ được nuông chiều từ bé. Người nhà võ tướng dạy con nghiêm khắc, Tuyên Võ Hầu nắm trong tay năm mươi vạn đại quân, hơn một nửa tướng quân và phó tướng trong quân đều do lão tướng quân một tay huấn luyện, tiểu Hầu gia hiển nhiên cũng không ngoại lệ, từ thiếu thời đã theo cha chú lăn lộn trong quân ngũ, luyện được một thân võ nghệ cao cường, không hề nhiễm phải thói hư tật xấu của đám công tử thế gia.

Theo lẽ thường, nhân vật như vậy sau này ắt thành đại nghiệp, cầm thương ra trận báo đáp quốc gia, giành được công trạng để che chở con cháu mới phải.

Trần tiểu Hầu gia quả thực đã đi đúng nửa đoạn đường đầu, nhưng nửa sau lại xảy ra vấn đề.

Hoàng đế nguyên thân mệt mỏi vì chính sự lại quyến luyến hậu cung, khiến cho cả triều đình trở nên ô uế chướng khí, suy đồi không phát triển. Văn võ bá quan đục nước béo cò, Tuyên Võ Hầu là trung thần, lại còn tự cho mình thanh cao, tự nhiên bị người ta nhắm vào chèn ép một lượt.

Tấn Vũ Thanh lại cố ý vô tình thuận nước đẩy thuyền, trước thì thăng chức ngoài mặt nhưng thực chất là giáng cấp, sau lại tìm cớ đoạt đi phần lớn binh quyền của Trần phủ, năm mươi vạn đại quân Tuyên Võ cuối cùng bị chia thành mấy nhóm, vậy mà, Tuyên Võ Hầu vẫn một lòng ngu trung tận tụy, quả thực là đại diện cho thánh mẫu thời nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!