Chương 7: (Vô Đề)

10.

Không ngờ, hôm sau lại là Tạ Thính Trúc đứng lớp giảng dạy. Tính ra, chàng chỉ hơn chúng ta ba, bốn tuổi, nên ban đầu nhiều người còn tỏ ra thờ ơ, không mấy xem trọng. Nhưng khi chàng bắt đầu giảng bài, chỉ vài lời ngắn gọn đã khiến mọi người ngộ ra điều sâu sắc.

Từ đó, ai nấy đều tôn kính.

Ta lại càng cảm nhận điều đó rõ rệt. Năm thứ hai sau khi ta gả vào Tạ gia, triều đình bắt đầu cho phép nữ tử đi học, tham gia khoa cử, ta rất hào hứng, từng mặt dày hỏi chàng một vài vấn đề.

Chàng cũng chỉ nhẹ nhàng giải thích mấy câu, đã khiến ta bừng tỉnh.

Ta từng âm thầm nghĩ, giá như ta là Phương Tư Huyền thì tốt biết bao.

Chàng hẳn sẽ không giấu giếm điều gì, đem hết những gì mình biết mà truyền lại. Nhưng ta chỉ là một thứ nữ thay người xuất giá, không phải người vợ được chàng thừa nhận.

Sau khi giảng xong, Tạ Thính Trúc nêu luận điểm, bảo chúng ta tự suy nghĩ, rồi viết lại những điều lĩnh hội được. Trước giờ phu tử giảng bài đều theo lối kinh thư cổ học, chưa từng có ai cho phép chúng ta bày tỏ quan điểm như thế. Ai nấy đều cúi đầu chép viết chăm chú.

Lúc ta viết xong, không biết từ bao giờ Tạ Thính Trúc đã đứng bên cạnh. Chàng cúi nhìn bài ta viết, một lúc lâu, anh mắt chầm chậm trở về khuôn mặt ta:

Tốt.

Là đang khen ta viết tốt. Các bạn khác chàng cũng xem qua, có nhận xét sơ lược.

Hôm ấy, ai cũng thu được lợi ích. Dù đã tan học, vẫn có nhiều người ở lại hỏi thêm chàng về học vấn. Đã hứa đổi đồ với chàng, ta cũng không tiện về trước, đành chờ.

Nha hoàn ra gọi mấy lần, bên ngoài trời đã nhá nhem, mây đen kéo đến như muốn đổ mưa.

Cuối cùng chỉ còn mình ta.

Tạ Thính Trúc nói lời xin lỗi, rồi bảo người đem sách đến cho ta. Vừa nhận sách, ta liền mở ra xem, quả nhiên là bản hoàn chỉnh, còn có tranh minh họa nữa. Thật là ngoài sức mong đợi.

Ngoài cuốn ta yêu cầu, chàng còn đưa thêm một quyển truyện kỳ dị hiếm gặp. Ta đưa chiếc túi thêu thỏ cho chàng:

"Đại nhân muốn là cái này ạ?"

Thực ra ta muốn hỏi, chàng cần nó để làm gì? Nhưng nghĩ lại, hỏi để làm gì cơ chứ. Chàng đến Thanh Thủy chỉ là tạm thời, vài hôm nữa sẽ rời đi, từ nay, đôi ta chẳng còn dây dưa gì nữa. Hà tất phải đào sâu?

Người đối diện nhẹ vuốt ve hình thỏ, có chút xuất thần.

Ta nghe chàng thì thầm:

"Sống động quá, dáng vẻ ngốc nghếch thật đáng yêu."

Thì ra là vì đôi thỏ trên túi.

Phải rồi, Phương Tư Huyền thích nhất là thỏ. Khi còn ở Phương gia, ta từng vì lấy lòng đích tỷ mà thêu vô số hình thỏ. Thêu tay của ta có lẽ chẳng sánh với ai, nhưng riêng về thỏ, chắc chẳng ai vượt được.

Hai bên đều hài lòng, giao dịch thành công.

Lúc sắp rời đi, bên ngoài đã bắt đầu mưa, nha hoàn vội đi lấy ô, Tạ Thính Trúc và thị vệ cũng chuẩn bị rời học viện.

Thấy ta đứng dưới hành lang, chàng bỗng quay lại, đưa ô cho ta.

"Mưa chiều, trời sấm chớp rền vang, cô nương đứng đây một mình, không sợ sao?"

Đi thôi.

Chàng cùng thị vệ che chung một chiếc ô, đi trước. Ta lặng lẽ theo sau. Chợt nhớ, khi vừa gả vào Tạ gia, có một đêm trời mưa to sấm lớn, tiếng động dữ dội khiến ta hoảng sợ.

Vì ta rất sợ, nương của ta c.h.ế. t vào đúng một đêm mưa giông như thế, c.h.ế. t vì khó sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!