Chương 35: (Vô Đề)

TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN

- Chương 35Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:54:44

Lượt xem: 1

37.

Ta lập tức thu chân lại, vừa vặn va vào người Tạ Thính Trúc vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Chàng đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của ta, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh lại buông tay.

"Giang đại nhân, Lý đại nhân, ta xin cáo từ."

Có rất nhiều điều ta muốn hỏi. Nhưng không biết phải hỏi với tư cách gì. Giống như cái túi hương đã may xong, nhưng chẳng biết lấy lý do gì để tặng.

Sau khi Tạ Thính Trúc rời đi, ta đi gặp Phương Tư Huyền. Nàng ta đã hoàn toàn mất trí, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Cốt truyện không phải như vậy. Ta đã một mình ra tiền tuyến, đáng lẽ phải cùng hắn tình định chiến trường. Vì sao hắn lại không để ý đến ta?"

Nàng ta nói về chuyện năm đó, khi theo quân đội của Tạ Thính Trúc trở về.

"Tại sao? Rốt cuộc sai ở đâu?"

Sai ở đâu?

"Phương Tư Huyền ngây dại nhìn ta, rồi đột nhiên bật khóc:"Ta không muốn chết! Ta không muốn bị xóa sổ!

"Xóa sổ? Thì ra, nàng cũng mang theo"nhiệm vụ

"mà đến. Không lâu sau, mẫu thân của Tạ Thính Trúc qua đời. Ta quỳ trước linh cữu khóc một trận thảm thiết. Bà đối đãi với ta như con gái ruột. Ta khẽ khàng gọi một tiếng"mẫu thân

". Tạ Thính Trúc thủ hiếu, từ quan, chuẩn bị đưa linh cữu hồi hương. Trước ngày rời đi, chàng mời ta uống trà. Chàng nói:"Thời tiết đã nóng lên.

Dọc đường hồi hương phải đi qua nhiều rừng núi, không biết nàng có thể làm một cái túi hương đuổi muỗi giúp ta không?

May một cái có tai thỏ dài."

Ta đè nén những cảm xúc trong lòng, khẽ gật đầu. Chàng lại nhắc đến khúc ca năm đó ta từng hát, hỏi vì sao từ đó đến giờ chưa từng nghe ta hát lại.

Ta nhẹ giọng ngâm nga, quả thật có chút lệch nhịp.

Chàng dối lòng khen ngợi.

Vụ phản loạn của Tĩnh Vương kết thúc, Vương Dực Xuyên trở về phong địa. Lúc đi, hắn giao lại Vương Phú Quý cho ta nuôi.

Từ đây non sông cách trở, chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

Trần Dã được phong làm Tham quân Lộ Châu.

Lúc đi, hắn nói:

"Chờ ngày ta về uống rượu mừng của hai người."

Ta vẫn tặng hắn một tấm phù bình an, kèm theo một mảnh gỗ nhỏ, khắc bốn chữ:

"Bình an thuận toại, hỉ lạc vô ưu."

Trần Dã không còn là thiếu niên liều lĩnh năm nào.

Hắn cầm lấy mảnh gỗ, mỉm cười hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!