Chương 13: (Vô Đề)

16.

Chúng ta gây ra không ít động tĩnh, khiến mọi người xung quanh cũng phải chú ý. Nghe nói ta muốn thỉnh giáo thế tử Vương Minh môn đánh mã cầu, cả phu tử cũng bị kinh động.

Sân cưỡi ngựa nhanh chóng được bày sẵn.

Ta và Vương Minh ghìm cương ở hai đầu cầu môn, chờ hiệu lệnh vang lên.

Trận đấu lần này chỉ có ta và hắn đối đầu.

Trong thời gian một nén nhang, ai đánh trúng cầu môn đối phương nhiều hơn thì thắng. Lệnh vừa phát, Vương Minh lập tức giơ gậy — nhưng không nhắm vào bóng, mà vung thẳng vào chân ngựa ta! Ta đã sớm đề phòng, liền siết chặt dây cương, con ngựa hí vang, tung vó né tránh rất linh hoạt.

Vương Minh cứ ngỡ ta là tiểu thư quê mùa không biết gì, không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của ta lại giỏi đến vậy, ngẩn ra một thoáng.

Nhân cơ hội, ta nhanh tay vung gậy, chỉ nghe đinh một tiếng — bóng trúng ngay chiếc chiêng trước cầu môn bên hắn.

Thất lễ rồi! — ta ôm quyền.

Về sau, Vương Minh không còn dám khinh thường nữa.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Một nén nhang sắp hết, ta ghi ba điểm, còn hắn chỉ ghi được hai.

Đang trong lúc hai ta giằng co quyết liệt, thì một con ch. ó đen bóng nhẫy chẳng biết từ đâu lao tới, ngậm bóng chạy biến.

"Con súc sinh từ đâu tới đây!" — Vương Minh còn chưa mắng xong, đã vung gậy phang xuống.

Nếu đánh trúng, con ch. ó ấy chắc chắn nát sọ vỡ đầu.

Ta giật mình, vội vàng giơ gậy chắn ngang. Hai gậy va nhau, tay ta tê rần, suýt không cầm nổi.

Vương Phú Quý! — Có người hô lớn ngoài sân, con ch. ó kia lập tức giựt tai, liếc ta một cái, nhả quả bóng rồi... co giò chạy mất.

Một nhóm gia đinh chạy tới đuổi bắt, nhưng nó đã chạy xa rồi.

Một phen rối loạn, nén nhang cũng sắp tàn. Ta và Vương Minh lại tiếp tục tranh bóng. Qua vài lượt giao đấu, bóng rơi vào phạm vi gậy của ta, Vương Minh không sao chen vào được. Hắn lườm ta, ta lại cười tươi rói, rồi cố tình để bóng lăn sang chỗ hắn.

Hắn phản ứng nhanh, đánh trả một cú cực mạnh, trúng cầu môn bên ta.

Nén nhang tắt. Tỷ số: 3 đều.

Chưa đợi Vương Minh lên tiếng, ta đã khom người thi lễ:

"Đa tạ Thế tử nhường nhịn, khiến tiểu nữ không đến nỗi bẽ mặt."Thế tử thân phận cao quý, lại chịu giao lưu bình đẳng như vậy, thật khiến người ta cảm động.

"Gương mặt tròn tròn của Vương Minh lộ rõ vẻ bối rối, hắn muốn nói gì đó, cuối cùng đành khoát tay:"Thôi bỏ đi, ngươi... chơi cũng không tệ đấy.

"Ta chợt nhớ có lần Tạ Thính Trúc nhắc tới triều đình, nói qua các thế lực và nhân vật trong triều. Chỉ đôi ba câu, nhưng khắc họa rất đúng người. Nói đến Vương Minh, chàng chỉ nhận xét:"Bên ngoài hung hăng, bên trong yếu đuối, sĩ diện nhưng lại trọng nghĩa khí."

Quả đúng như vậy. Vương Minh ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần tâng bốc vài câu là coi người ta như bạn bè. Mà ta nghĩ, có thêm một người bạn, vẫn hơn thêm một kẻ thù.

Sau trận đấu này, ta cũng nổi tiếng đôi chút.

Vừa rời sân, vài nữ sinh đã chủ động đến làm quen. Có người còn đưa thiệp mời, bảo nhà mình sắp mở hội mã cầu. Ta đều vui vẻ nhận lời.

Chỉ là... cảm giác có một ánh mắt cứ dõi theo ta mãi. Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một nam tử mặc áo lụa tím đậm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!