Chương 9: (Vô Đề)

Lục Hạc An nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như lưỡi dao, hận không thể lột da rút xương.

Là ngươi!

"Ngươi là đồ độc phụ, Quan Sơn Nguyệt!"Chỉ vì ta bỏ ngươi, ngươi liền vu oan cho ta thế này sao?Ngươi nói sai rồi.

"Ta bình tĩnh sửa lại lời hắn."Thứ nhất, ta không phải là Quan Sơn Nguyệt.

"Thứ hai, mối oán hận giữa ta và ngươi, không chỉ dừng lại ở chuyện đó."

Trước vẻ mặt bàng hoàng của Lục Hạc An, ta chậm rãi nói ra sự thật đã chôn giấu bấy lâu.

"Thê tử thực sự của ngươi, Quan Sơn Nguyệt, đã chec từ lâu rồi."

Ta không phải tên là Quan Sơn Nguyệt.

Nhưng ta cũng chẳng có danh xưng nào khác.

Nếu nhất định phải gọi, thì cứ gọi ta là Nhị Nha vậy.

Nhị Nha, ý nghĩa rõ ràng, chỉ là đứa bé thứ hai.

Trước ta còn có một tỷ tỷ, tên gì thì không cần nhắc tới.

Ta sinh ra vào một ngày đông giá rét. Phụ thân ta từ tay bà đỡ bế lấy ta, vừa nhìn thấy lại là nữ nhi, liền ném ra bên vệ đường, định để ta chec rét.

Sau đó mẫu thân thuyết phục phụ thân rằng, nữ nhi cũng chẳng phải vô dụng, ít nhất có thể giúp làm việc nhà. Đợi lớn lên rồi, hoặc là gả đi hoặc là bán, đều đổi được ít tiền bạc.

Phụ thân nghe vậy mới miễn cưỡng mang đứa trẻ sắp chec vì lạnh cóng trở về.

Trong mắt họ, ta chỉ là một món đồ để đổi chác, chưa từng được xem là con người.

Ta ngủ trong chuồng lợn, ăn thức ăn của lợn, mặc đồ chỉ đủ che thân.

Phụ thân vui thì đánh ta, không vui cũng đánh.

Nơi đất cằn cỗi ấy, đánh đập ta đã trở thành thú vui tiêu khiển duy nhất của ông ta.

Còn mẫu thân ta, vĩnh viễn chỉ đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn.

Nghe qua thật thê thảm, phải không?

Thực ra cũng chưa đến mức.

Bởi vì vẫn có người đối xử tốt với ta.

Như là Lý bà bà ở nhà bên, còn có A Ngưu ở đầu làng.

Lý bà bà là một lão bà cô độc, vốn có một người con trai, sau đó bị cưỡng ép đi lính, chec trận nơi sa trường.

Có lẽ vì không còn người thân, bà dồn hết lòng thương yêu vào ta.

Bà thường lén cho ta đồ ăn, quần áo, còn khi ta bệnh nặng không dậy nổi, bà cố kéo đôi chân yếu ớt lên núi hái thuốc cho ta, cuối cùng ngã xuống sườn dốc, suýt nữa mất mạng.

A Ngưu là con trai, nên được đối xử tốt hơn ta nhiều.

Nhà hắn thậm chí còn cho hắn đi học.

Ngoài việc thường giúp đỡ ta, A Ngưu còn dạy ta đọc chữ, làm toán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!