Chương 4: (Vô Đề)

"Hai việc ấy cơ bản đều giống nhau, muốn hoa cỏ tốt tươi, điều quan trọng nhất chính là phân bón."

Giang Phù nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý:

"Không biết thường ngày tỷ tỷ dùng loại phân bón gì?"

"Đều do hạ nhân đi mua, hôm nào ta sẽ hỏi rõ rồi báo lại cho muội."

"Nhìn những khóm hoa này tươi tốt thế, ta còn tưởng tỷ có bí quyết riêng cơ đấy!"

Làm gì có. Ta cố gắng mỉm cười, nhưng bàn tay không tự chủ run lên, làm nước trà đổ vương vãi lên bàn.

Giang Phù thu hết phản ứng của ta vào mắt, nụ cười trên môi nàng càng đậm thêm.

Lúc này, đám hạ nhân đã mang cuốc xẻng tới.

Đào.

Một lệnh vừa ban ra, hàng loạt cuốc xẻng bổ xuống đất.

Chẳng bao lâu, có người thắc mắc: Ơ, cái gì thế này?

Mọi người cùng nhìn về phía đó.

"Hình như là... xương?"

Đúng là xương rồi!

Chỗ ta cũng có!

Chỗ này cũng vậy!

Trong tiếng xôn xao bàn tán, Giang Phù quay đầu nhìn ta, khẽ thốt ra mấy chữ:

Tỷ xong rồi.

Ta nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, hai tay đan chặt vào nhau.

Chỉ có như vậy, ta mới giữ được sự bình tĩnh.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nếu không, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Phù lúc này, ta e rằng sẽ... không nhịn được mà bật cười.

Đám hạ nhân đã mang bộ xương trắng lên trình bày.

Giang Phù tiến sát đến bên ta, chất vấn:

"Xin hỏi tỷ tỷ, cớ sao trong viện của tỷ lại đào ra được xương trắng?"

Không đợi ta trả lời, nàng chậm rãi nói tiếp:

"Chẳng lẽ tỷ tỷ đã... giec người chôn xác?"

Ta mở mắt, bình thản đáp:

"Muội muội nói đùa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!