Chương 3: (Vô Đề)

Nhìn bóng lưng Thúy Dao, ta cảm thấy có chút nhức đầu.

Ánh mắt ta rơi vào biển hoa đỏ rực bên cạnh.

Không kìm được lại thở dài.

Đáng tiếc, chưa thể dùng đúng lúc.

Ngày thứ hai sau khi Minh Châu chec, Lục Hạc An sai người chuẩn bị một chiếc quan tài mỏng, thu thập tàn thi của nàng vào, rồi tùy tiện tìm một nơi để chôn cất.

Thậm chí, một tang lễ cũng không có.

Chuyện này cũng chẳng thể trách hắn.

Ban đầu, khi trong phủ có thiếp thất không may qua đời, Lục Hạc An vẫn làm ra vẻ chu đáo, từng bước nghi thức đều không thiếu.

Nhưng qua vài lần, hắn cũng thấy phiền.

Chưa đến nửa tháng sau khi Minh Châu chec, Lục Hạc An lại đưa vào phủ một cô nương mới.

Nghe nói, nàng là người mà Lục Hạc An cứu được khỏi tay bọn ác bá khi đi ra ngoài.

Cô nương ấy tên là Giang Phù, là một mỹ nhân.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, đôi mắt đẹp long lanh như nước, tựa như chất chứa đầy những ánh sáng lung linh rực rỡ.

Chỉ khi nhìn ta, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia u tối.

Nàng nói mình xuất thân nhà nông, thế nhưng đôi tay trắng nõn mềm mại, không hề có dấu vết của lao động.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Những điều này, ta đều không để lộ ra ngoài.

Như ta đã nói trước, ngày tháng bình lặng kéo dài, dần dần cũng khiến lòng người trống trải.

Giang Phù khác với ta và những thiếp thất trước đây.

Nàng không có danh phận, nhưng từ khi vào phủ, thứ gì nàng dùng cũng đều là đồ tốt nhất.

Lục Hạc An đêm đêm đều ở lại chỗ nàng, thậm chí ban ngày khi đang trực việc công, hắn cũng thường lẻn về phủ chỉ để nhìn nàng một cái.

Rõ ràng, nàng đã chiếm trọn tâm trí hắn.

Ta thậm chí không nghi ngờ gì, nếu Giang Phù muốn hái trăng trên trời, Lục Hạc An cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng.

Bọn hạ nhân đồn thổi rằng, Lục Hạc An chưa cho Giang Phù danh phận, là vì đợi tìm cơ hội để bỏ ta, rồi đưa nàng lên làm chính thê.

Chỉ là, ta đối nhân xử thế luôn không có sơ hở, nên cơ hội ấy, hắn khó mà tìm được.

Giang Phù là một người thông minh.

Không có cơ hội, thì nàng ta sẽ tự tạo ra cơ hội.

Hôm ấy, ta đang ngồi uống trà trong sân thì Giang Phù thong thả bước vào.

Lục Hạc An đi cùng nàng.

Ta lập tức đặt chén trà xuống, bước tới chào hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!