Bàn tay ta siết lại.
Cuối cùng, ta vứt mảnh gốm xuống.
Ta không sợ giec chóc.
Chỉ mấy ngày trước, ta đã dùng bình hoa đập vào đầu một người, sau đó còn lấy mảnh sứ dài, đ.â. m xuyên qua người hắn.
Thế nhưng, đối mặt với con mèo này, không hiểu sao ta lại không thể ra tay.
Cũng may là ta đã không giec nó.
Sau đó, nhờ có con mèo trắng này tha về những con chuột, côn trùng, mà ta mới giữ được mạng sống.
Cho đến ngày ta đổi thay số phận...
Dòng suy nghĩ bị ngắt ngang.
Thị nữ bên cạnh ta nhìn thấy người ta dính đầy m.á.u, liền kinh hãi kêu lên:
"Phu nhân, người bị thương rồi?"
Đó là Tuyết Nhi.
Khi thấy t.h. i t.h. ể tàn tạ của Tuyết Nhi, nàng bắt đầu khóc thút thít:
"Là ai lại độc ác đến vậy? Nó ngoan như thế… Tuyết Nhi… Hu hu hu..."
Ta không trả lời.
Ta biết rõ ai là thủ phạm là đủ rồi, nàng không cần biết.
Khóc một hồi, mắt nàng đỏ hoe nói:
"Để nô tỳ đi chôn Tuyết Nhi, kẻo phu nhân thấy lại thêm đau lòng."
Thiêu đi.
Hả? Cặp mắt to tròn của Thúy Dao đầy vẻ khó hiểu.
"Đem tro cốt của nó về cho ta."
Vâng.
Một lát sau, Thúy Dao ôm về một cái bình sứ.
Chiếc bình nhỏ xinh, bên trong đựng tro cốt, đến nỗi còn chưa lấp đầy được bình.
Một con mèo mập mạp, thiêu xong lại chẳng đầy một nắm tay.
Ta nâng bình sứ lên, rồi đổ toàn bộ tro cốt vào miệng.
Giữa ánh mắt kinh hãi của Thúy Dao, ta nhấp một ngụm trà nguội, vài hớp đã nuốt trôi hết.
Cái chec của Tuyết Nhi cũng là do ta sơ suất, không bảo vệ tốt cho nó.
Giờ thì tốt rồi, nó đã hòa làm một với ta.
Dù có xuống địa ngục, cũng sẽ không còn ai dám bắt nạt nó nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!