Chương 11: (Vô Đề)

Nhưng chung quy sức ta có hạn.

Điều duy nhất ta có thể làm là kéo gia tộc họ Lục xuống vực thẳm.

Tính từ khi ta bước chân vào Lục phủ đến nay.

Vừa tròn mười năm.

Ta vừa dứt lời, Lục Hạc An suýt nữa thổ huyết.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:

"Ngươi làm thế này, đã nghĩ tới Lân nhi chưa? Nó cũng sẽ phải rơi đầu đấy!"

"À, có điều này ta quên nói."

Ta ghé sát tai Lục Hạc An, để hắn nghe rõ từng chữ:

"Lân nhi không phải con ruột của ngươi."

"Ta đã sai người đón nó đi rồi, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của nó."

Ta muốn Lục Hạc An chec, tất nhiên sẽ không để lại con cháu cho hắn.

Mỗi lần xong chuyện, ta đều bí mật uống thuốc tránh thai.

Nhưng nếu mãi không có con, ắt sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ta.

Hơn nữa, ở chốn hậu viện lạnh lẽo này, cũng khó tránh khỏi cô đơn.

Lục Hạc An có thể mải mê vui thú chốn hoa cỏ, thỉnh thoảng ta tìm một nam nhân, sao lại không thể?

Thấy Lục Hạc An sắp nổi điên, ta lùi lại vài bước, hướng về phía cấm quân gần đó, vẫy tay bảo họ mau chóng đưa hắn đi.

Khu vườn vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên vắng lặng.

Phu nhân—

Thúy Dao bất chợt chạy từ cổng chính vào.

"Nô tì vừa bị bắt cóc… ủa, sao chẳng còn ai ở đây?"

Ta chỉ tóm gọn mấy câu, kể qua cho nàng hiểu tình hình.

"Vậy sau này chúng ta phải làm sao đây…" Mặt Thúy Dao hiện lên nét hoang mang.

"Ngươi có thể tiếp tục đi theo ta, ta nhất định sẽ không để ngươi phải đói."

Thúy Dao không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý ngay.

"Sống là người của phu nhân, chec là ma của phu nhân!"

"Ngươi giọng to, ra ngoài hô một tiếng."

Hô gì cơ?

"Hô rằng—bên trong không còn ai nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!