Chương 1: (Vô Đề)

Khi tiểu thiếp mới của Lục Hạc An đến tìm ta, ta đang ở trong sân, tay cầm kéo tỉa những cành khô.

Lúc ấy là cuối xuân, hoa nguyệt quý đang nở rực rỡ. Những mảng hoa đỏ thắm trải dài trên nền lá xanh, đẹp đến lạ thường.

Ta say mê ngắm hoa, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy giọng nói:

"Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ."

Quay đầu nhìn, tiểu thiếp mới của Lục Hạc An đứng trên bậc thềm trước cửa, tay khép lại trước người, mỉm cười nhìn xuống ta.

Ta cố gắng nhớ lại tên nàng, suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ nổi.

Không phải do ta quên, mà bởi vì Lục Hạc An nạp thiếp quá thường xuyên. Hình như đây đã là người thứ mười tám rồi.

Trong số các thiếp thất, có người bị ép vào phủ, cũng có kẻ tự nguyện tìm đến. Vì vậy, thái độ của họ đối với Lục Hạc An và đối với ta cũng khác nhau.

Vị trước mặt đây, rõ ràng thuộc vế sau – là kẻ tự nguyện tìm đến.

Vì không nhớ nổi tên nàng, ta đành gọi tạm là Tiểu Thập Bát.

"Tiểu Thập Bát muội muội đến đây mà không báo trước một tiếng, nếu biết ta đã ra nghênh đón rồi."

Ta không nói quá lời, quả thực rất hoan nghênh nàng đến.

Những thiếp thất trước đây người nào cũng nhạt nhòa, đã lâu không có ai ghé qua sân viện này.

Không chỉ ta, ngay cả những đóa hoa cũng cảm thấy cô đơn.

Ta tỏ ra nhiệt tình, nghĩ rằng nàng sẽ vui vẻ. Ai ngờ, sắc mặt nàng khẽ trầm xuống.

Lúc đó ta mới nhận ra, hẳn là cách xưng hô này đã làm nàng không vui.

Ta vừa định nói lời bù đắp thì nàng đã lên tiếng trước:

"Thực ra là có việc gấp, mong tỷ tỷ nghe rồi chớ kinh sợ."

Nói là vậy, nhưng nàng không cho ta cơ hội để phản ứng. Nàng vừa dứt lời, liền gọi hạ nhân:

Mang lên đây.

Hạ nhân mang đến trước mặt ta một thứ m.á. u me đầm đìa. Ta phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là một con mèo.

— Con mèo mà ta đã nuôi mười năm.

Giờ đây, nó đã tả tơi không còn hơi thở.

"Đây là mèo của tỷ tỷ phải không?"

Ta không phủ nhận.

Nàng tiếp tục:

"Hôm nay vô tình gặp nó, thấy đáng yêu nên định trêu đùa một chút, ai ngờ nó lại cắn ta. Ta giận quá, bèn sai hạ nhân dọa nó. Nào ngờ hạ nhân không biết nặng nhẹ, vô tình khiến nó chec mất."

Ta vô tình bị gai hoa đ.â. m vào tay.

"Tỷ tỷ không trách ta chứ?" Nàng giả vờ ngây thơ hỏi.

Lời nàng nói đầy sơ hở, nhưng ta không truy cứu, chỉ hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!