Chương 8: Thay đổi (2)

Đi từ Chính Đức Viên ra đã là quá nửa buổi chiều, Cố Trầm Chu lái xe chạy về phía khu mộ ở tây viên.

Bắt đầu từ hơn mười năm trước khi Thẩm Nhu qua đời, cứ một hai tháng một lần Cố Trầm Chu liền tự mình đi đến trước phần mộ của mẹ cúng bái, trước đây là vì sợ hãi và hoài niệm, sau này lớn lên tuy rằng không còn cảm thấy sợ hãi về tương lai nhưng là đã thành thói quen, mỗi khi đến giờ thì lại đến đây, ngồi xuống, trò chuyện, liền cảm thấy đáy lòng trầm tĩnh lại.

Trong thời gian ba năm này, khu mộ của tư nhân được quản lý nghiêm khắc cũng không có thay đổi gì, Cố Trầm Chu đi dọc theo bậc thang lên trên, khi đi đến nơi bia mộ nằm đó lại phát hiện đã có đến trước mình một bước.

Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm thành màu vàng kim, đeo khuyên tai, quần áo rộng rãi thoải mái còn in một cái đầu lâu to, trong lòng ôm một bó hoa bách hợp cực lớn không quá tương xứng với bản thân.

Lúc này cậu ta cúi đầu không biết đang nói gì với bia mộ, lại khom người vái vài cái mới đặt bó hoa bách hợp trong lòng trước bia mộ.

Cố Trầm Chu đến gần bia mộ, khu mộ tư nhân sẽ không tùy tiện cho phép người ngoài đi vào, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người thì anh đã nhận ra đối phương. Thiếu gia thứ bảy nhà họ Thẩm – Thẩm Huy, một trong mười hai người anh chị em họ của mình.

Người đang vái cũng cảm thấy được có người đến gần. Cậu ta thờ ơ quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy rõ là người nào thì vẻ mặt lập tức chuyển thành kinh ngạc vui mừng:

"Anh họ? Sao anh lại ở đây, trở về từ nước ngoài hồi nào vậy?"

Lời này là đang nói bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau.

Cố Trầm Chu cười cười:

Đến viếng mộ.

Hai tay anh trống không đứng yên, so sánh hai bên thì Thẩm Huy ngược lại có vẻ thành ý hơn.

Thẩm Huy lập tức biết lời của mình vừa rồi là không đúng: Mẹ của người ta nằm ở đây, chuyện này là đương nhiên chính đáng, ngược lại mình ở đây làm gì?

Cậu ta liền cười nói:

"Này cũng đúng lúc, hôm nay vốn là cha mẹ em muốn đến nhưng bọn họ bất ngờ bị người khác gọi đi, kêu em đến đây thăm viếng một mình trước, không ngờ còn có thể gặp được anh Trầm Chu, sớm biết vậy cha mẹ em khẳng định sẽ bỏ qua việc lần này, bọn họ đã lâu không gặp anh họ, ông nội cũng vậy, mỗi lần mọi người ăn cơm cùng nhau thì ông nội đều sẽ nhắc đến anh.Chuyện anh về đã nói qua với ông ngoại, hai ngày nữa sẽ qua đó.Cố Trầm Chu nói.Vậy là tốt rồi, người nhà cùng ăn một bữa cơm cũng tề tựu đủ.

"Thẩm Huy nói, ánh mắt liền chuyển đến bức ảnh chụp nhỏ trên bia mộ."Nếu cô cũng còn, ông nội nói không chừng sẽ rất vui vẻ, ông nội chỉ có một người con gái là cô, năm đó thân thể cô tuy rằng không tốt lắm nhưng cũng không phải bệnh cấp tính gì, sao lại đột nhiên…

"Cậu ta nói đến đây, phát hiện vẻ mặt Cố Trầm Chu vẫn thản nhiên liền lập tức dừng lại, còn nói:"Anh họ, nếu anh đến rồi, vậy em đi về trước.Gửi lời hỏi thăm sức khỏe của anh đến cậu mợ.Cố Trầm Chu nói.Chắc chắn rồi, bọn họ biết anh về rồi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!

"Thẩm Huy nói xong liền khom người vái trước bia mộ một cái nữa, lúc này mới xoay người rời đi. Cố Trầm Chu đợi đến khi bóng dáng Thẩm Huy biến mất khỏi tầm mắt mới ngồi xuống đất. Tay anh đặt ở trên bia mộ bằng đá, đỉnh tảng đá bị mặt trời chiếu rọi mang theo độ ấmnhẹ đốt nóng lòng bàn tay."Mẹ, con đã về rồi.Ông nội rất khỏe, ông ngoại cũng rất khỏe. Bà nội nhìn qua đã già hơn, Bộ trưởng Cố… Thân thể và sự nghiệp của cha đều không tệ.Mẹ đừng lo con sẽ chọc giận ông ấy, bất kể thế nào ông ấy cũng sẽ có một đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận.Con cũng rất khỏe, con ở nước ngoài học được không ít thứ, lần này trở về rồi sẽ không rời đi nữa.Con có vài chuyện vẫn không quá hiểu được…

"Ngón tay của anh cọ cọ nhẹ nhàng lên tấm bia đá, mép đá được mài cẩn thận bóng loáng, ngoại trừ bên mép còn chút góc cạnh ra không sờ được chút tì vết. Anh đứng lên nhìn chăm chú vào bia mộ."Con sẽ hiểu rõ ràng.Con sẽ nhớ kỹ, con là con cháu nhà họ Cố.

"Đi ra khỏi khu mộ, ánh trời chiều vừa vặn nhuộm hồng mặt đường. Cố Trầm Chu vừa muốn đi về phía xe của mình thì một chiếc việt dã đã phát ra hai tiếng còi với anh. Cố Trầm Chu liền nhìn theo tiếng vang:"Sao cậu lại đến đây?Nhiệm vụ quan trọng cha giao cho.Vệ Tường Cẩm nói.Theo chỉ thị của thủ trưởng già, nghênh đón Cố thiếu gia đến nhà mình ăn cơm.

"Cố Trầm Chu nhịn không được cười vang:"Hẳn vậy, đáng lẽ nên đến nhà chào hỏi ông nội Vệ rồi.Đâu chỉ ông nội của mình, bà nội mình cũng nhớ cậu lắm.

"Vệ Tường Cẩm nói, hai nhà ở sát cạnh nhau, hai người lớn lên cùng nhau, cả hai nhà đều coi cháu nhà kia như cháu trai của mình."Lần này cậu về rồi, mình đoán chừng ít nhất một hai tháng không được nhàn rỗi, chỉ đến chào hỏi các trưởng bối cũng phải mất hơn mười ngày.

"Cố Trầm Chu thoải mái cười, ngồi vào xe Vệ Tường Cẩm nói:"Ngồi xe cậu đi về đi, chiếc xe kia của mình tìm người lái về là được.

"Vệ Tường Cẩm có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều mà chỉ tưởng rằng Cố Trầm Chu lười lái xe, khởi động xe nói:"Mình vừa thấy em họ cậu đi ra, là người xếp hàng thứ bảy tên là Thẩm Huy đúng không?Ừ.Một năm mười hai tháng mỗi tháng một người, anh chị em họ nhà cậu mình đều có thể gọi đúng tên.

"Vệ Tường Cẩm đánh tay lái trêu đùa nói:"Cậu cũng thẳng thắn bày tỏ thái độ đi, nhìn bọn họ vắt óc tìm mưu kế đến tình cờ gặp cậu như vậy cũng không dễ dàng.Ông ngoại đã sớm có quyết định.

"Cố Trầm Chu chưa bao giờ phát biểu ý kiến về chuyện này liền chuyển chủ đề."Ba năm không về, bên Tây Hoàn thế nào rồi?Muốn chơi xe?

"Vệ Tường Cẩm ngẫm nghĩ."Cũng không có gì thay đổi, chỉ là Quán quân thường thắng từ cậu biến thành Hạ Hải Lâu, hắn giống cậu, đều là loại người dám đua xe tốc độ giống như bão táp.

Nếu cậu muốn chơi thì đợi lát nữa chúng ta cùng đi.

"Vẫn là giống như trước đây không có hứng thú gì với đua xe. Cố Trầm Chu xoa xoa cái cổ vì dựa vào ghế mà chút cứng ngắc, không tiếp lời Vệ Tường Cẩm mà hỏi:"Lái xe việt dã lâu như vậy, cậu không có dự định đổi sang chiếc xe thoải mái hơn chút à?

"Vệ Tường Cẩm đang lái xe liền nhướn mày:"Còn loại xe nào lái thoải mái hơn xe việt dã à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!