Một đấm mạnh mẽ này thật sự là nằm trong dự đoán, Hạ Hải Lâu nghiêng đầu tránh thoát. Nhưng Cố Trầm Chu tiếp tục lên gối đá mạnh vào eo hắn!
Hắn đau đến mức cuộn mình lại, tiếp đó liền cảm thấy cổ họng mình đau đớn, thân thể vọt lên, trước mắt hoa lên một lúc lâu rồi mới phát hiện ra mình bị Cố Trầm Chu bóp cổ nhấc thẳng lên rồi lại ném mạnh xuống giường, hiện tại hai người vẫn là quấn lấy trên dưới, động tác cũng không khác quá nhiều, nhưng vị trí quan trọng nhất thì đã tráo đổi một chút.
Hạ Hải Lâu cố sức hít sâu mấy hơi, ***g ngực rõ ràng là phập phồng một hồi rồi mới đi bận tâm đến sắc mặt của Trầm Chu.
Chậc chậc, ngay cả mắt cũng đỏ lên…
Bàn tay đặt trên cổ giống hệt như một chiếc vòng sắt quấn chặt lấy cổ, trong lòng Hạ Hải Lâu cũng không phải là không có căm tức, nhưng nhìn nhìn một chút, hơn nữa khi thấy khóe môi Cố Trầm Chu còn dấu vết ẩm ướt thì lửa giận bốc lên đã hoàn toàn bị thổi bay, toàn bộ biến thành lửa dục vọng.
Hắn bất giác liếm liếm môi, trong góc độ giới hạn của ánh mắt chỉ có thể lưu luyến trên mặt Cố Trầm Chu – nhưng điều này rõ ràng là không hề gây trở ngại cho ánh mắt và sự tưởng tượng cùng chờ mong của mình, càng lúc càng trở nên trắng trợn rõ ràng.
Cố Trầm Chu là loại người nào?
Nếu dưới tình huống này mà anh còn không nhìn hiểu ánh mắt của Hạ Hải Lâu thì đủ loại ánh sáng đặt trên người anh cũng sẽ bị lột bỏ hết, noi theo bậc hiền triết đã khuất mà chắp tay nhường người, cũng miễn cho ngày sau bị người cướp mất, vẻ mặt khó coi.
Cũng chính là vì nhìn thấy quá rõ ràng, anh mới thực sự cảm thấy bản thân mình có chút choáng váng.
Dưới tình huống như vậy – Cố Trầm Chu nhìn cái cổ của Hạ Hải Lâu đang bị mình bóp trong tay, đầu gối đang chặn lên bụng Hạ Hải Lâu, đương nhiên còn có bộ phận nào đó ở thân dưới vẫn lộ rõ như trước – rốt cuộc vì sao đối phương vẫn còn dục vọng? Vì sao còn có thể giáp mặt mà tràn đầy *** ý với anh?
Cho dù ăn thuốc kích thích cực mạnh thì cũng không đạt được hiệu quả huyền bí đến mức này đi?
Sự yên lặng trên giường kéo dài khoảng chừng hơn một phút, không một ai biết – cho dù là chính bản thân Cố Trầm Chu – trong một phút này trong đầu Cố Trầm Chu rốt cuộc là suy nghĩ đến bao nhiêu thứ.
Cố Trầm Chu biết rằng trong một phút này mình gần như là muốn vươn thẳng mấy ngón tay ra vặn gãy thứ bên dưới thân thể của người nằm dưới…
Nhưng mà buổi tối hôm nay, buổi tụ hội của mọi người, một thuyền toàn con cháu đời thứ ba, cameras… Nơi nào cũng để lại dấu vết căn phòng điều giáo SM của hắn!
Nếu nói Hạ Hải Lâu bố trí sơ sài như vậy là vì thời khắc này, Cố Trầm Chu sẽ bị bóp cổ giống như Hạ Hải Lâu, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hít thở liên tục.
Hắn thành công, hắn thành công, con mẹ nó hắn lại thành công!
… Hạ Hải Lâu.
Ba chữ này Cố Trầm Chu gần như là rít qua kẽ răng.
"Cậu cảm thấy tôi thật sự không làm nổi cậu?"
Ặc –
Cổ họng bị bóp chặt, âm tiết đầu tiên của Hạ Hải Lâu hoàn toàn là âm nghẹn, hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo Cố Trầm Chu nới lỏng tay ra một chút. Ánh mắt Cố Trầm Chu nặng nề gắn chặt lấy Hạ Hải Lâu một hồi lâu, hơi buông lỏng năm ngón tay ra.
Không khí mới mẻ lập tức tràn mạnh vào trong cổ họng, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng khiến Hạ Hải Lâu bắt đầu ho khan dữ dội, thân thể hắn run rẩy không ngừng, cho dù lưng hắn dựa sát vào chiếc giường lớn đỏ thẫm thì cũng xuất hiện chút rung động.
… Dựa vào quy cách kích cỡ thì chiếc giường lớn này thực sự là khó hiểu.
… Hoặc đây rõ ràng là do chính chủ nhân yêu cầu?
Cố Trầm Chu trực tiếp nghĩ đến một đống đạo cụ người lớn đầy trong phòng, sự khinh thường chợt lóe lên trong lòng rồi biến mất – cũng chính là ngay sau đó, Hạ Hải Lâu bất chợt nâng tay húc vào tay Cố Trầm Chu ở phía trên, đồng thời cong gối đạp xuống dưới, nghiêng sang bên cạnh tránh khỏi sự trói buộc của Cố Trầm Chu!
Nhưng đến lúc này, hắn cũng không kéo khoảng cách ra mà cánh tay giống như tia chớp bắt lấy khớp xương bả vai của Cố Trầm Chu, đồng thời khi nghiêng đến còn thở dốc bên tai đối phương:
"Bảo bối, mặc kệ anh có muốn làm tôi hay không, nhưng tôi muốn chơi anh đến mức ngay cả thứ kia cũng đau –"
Cố Trầm Chu vẫn không hề nhúc nhích.
Sự kinh ngạc lướt qua đáy lòng Hạ Hải Lâu, nhưng lúc này hắn đã túm chặt lấy bả vai Cố Trầm Chu, lúc đang muốn dùng sức lại phát hiện thân thể của đối phương thậm chí còn không động đậy, ngay cả bả vai cũng không biết vì sao chỉ hơi động đậy một chút, nhưng vừa đụng lên đã khiến nửa cánh tay của hắn tê dại.
Thân mình Hạ Hải Lâu không tự chủ được nghiêng đi một cái, Cố Trầm Chu lại ra tay bóp chặt cổ Hạ Hải Lâu rồi ấn chặt người hắn xuống giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!