Địa điểm tụ hội lần này vẫn ở trên trường đua bí mật mà Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đua xe lần trước, khu giải trí Ánh Sao.
Lúc Cố Trầm Chu đi vào khu giải trí Ánh Sao thì toàn bộ xe đua đều đã được chuẩn bị tốt trên đường đua, có vẻ chỉ chờ anh đến đây là sẽ xuất phát.
Cố Trầm Chu có hơi kinh ngạc, bước nhanh về phía trước nắm chặt lấy tay Hạ Hải Lâu:
"Chào Hạ thiếu gia, sao mọi người không chơi trước đi?"
"Còn đang chờ Cố thiếu gia mà."
Hạ Hải Lâu đã thay xong trang phục đua xe, khi hắn đưa tay nắm tay Cố Trầm Chu thì dùng sức thêm một chút, còn cố ý cọ cọ một cái rồi mới buông tay ra cười tủm tỉm nói tiếp.
Cố Trầm Chu đương nhiên là chú ý đến chi tiết nhỏ này, nhưng nhất thời anh có chút không nắm bắt được ý tứ của Hạ Hải Lâu nên đành cười cho qua:
"Hạ thiếu gia đúng thật là quá khách sáo rồi! Mọi người đều đã thay quần áo thì cũng đừng chờ tôi, tôi đến đây làm trọng tài xem mọi người là được rồi."
Trên mặt Hạ Hải Lâu lộ ra biểu cảm rõ ràng là tiếc hận, lập tức cười ha ha:
"Đi, Cố thiếu gia chờ tôi ôm giải Quán quân về cho anh nhé."
Ôm giải Quán quân về cho tôi? Có ý gì đây? Cố Trầm Chu lại cau mày, thầm nghĩ hôm nay chưa gặp mặt được bao lâu mà biểu hiện của Hạ Hải Lâu thật sự lại có chút kỳ lạ, dựa theo thân phận của hắn thì nếu muốn giành giải Quán quân cũng không là gì, nhưng cho mình… Xem ra buổi họp mặt tối nay không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Vậy nên Cố Trầm Chu cũng khiêm tốn làm theo, anh mỉm cười gật đầu rồi đi lên khán đài đợi cuộc đua bắt đầu.
Đua xe ở trong sân và đứng ngoài sân xem cuộc đua là hai hành động hoàn toàn khác nhau. Hoạt động này có thể xem như là một trong những đam mê chân thật ít ỏi của Cố Trầm Chu, thỉnh thoảng phóng túng trên sân đua xe để giải tỏa áp lực có tác dụng rất tốt để điều hòa cảm xúc của anh, bởi vậy trước khi ra nước ngoài anh thường xuyên ghé thăm trường đua này, khi đó Vệ Tường Cẩm cũng bị anh lôi đến đây, ngược lại từ sau khi về nước, ngoại trừ lần trước gặp Hạ Hải Lâu ở đây một lần thì mỗi việc đều nối đuôi nhau xuất hiện khiến anh đã có chút quên mất nơi này…
Thất thần chỉ xảy ra trong một thoáng rất ngắn ngủi.
Cuối tháng mười một, chút khô nóng cuối cùng còn đọng lại trong không khí lặng lẽ trôi đi, sự giá lạnh thuộc về mùa đông xen lẫn trong ngọn gió lặng lẽ thổi đến.
Khán đài vốn không có nhiều chỗ trống lúc này càng chỉ có mấy người vừa xem vừa trò chuyện. Thấy Cố Trầm Chu đi theo cầu thang lên phía trên, vài người đang ngồi bên trên đứng lên tiếp đón và chào hỏi Cố Trầm Chu.
Cùng một thân phận, Cố Trầm Chu ngoại trừ với mấy người mình đều biết ra thì luôn giữ một thái độ thống nhất: lễ độ chừng mực, không kiêu ngạo cũng không gần gũi. Sau khi gật đầu rồi tùy ý nói hai câu như thường lệ, anh cũng không ngồi cùng những người khác mà chọn một chỗ trống ở giữa rồi ngồi xuống.
Thái độ này thực sự rất rõ ràng, mấy người ở xung quanh vốn đang muốn nhiều lời khách sáo thêm vài câu nhìn lên thấy như vậy cũng đưa mắt nhìn nhau rồi thành thật ngồi xuống.
Cố Trầm Chu ngồi xuống không được bao lâu thì năm ngọn đèn chỉ thị bên đường bắt đầu tắt từng chiếc một, ở hàng đầu tiên lần lượt vang lên hơn mười tiếng motor vang dội, tiếp đó là những chiếc xe đủ màu sắc lao vào vòng đua!
Lúc này xe đua của Hạ Hải Lâu được xếp ở vị trí trung gian, nhưng trận đấu chính thức bắt đầu chưa được hai ba giây, chiếc xe đua màu lam bạc đã dùng khí thế trước nay chưa từng có rạch thẳng ra một đường vượt qua những chiếc xe đua khác rồi dựng lên một tấm chắn trong đêm tối, dẫn đầu cách những chiếc xe khác một khoảng cách rất xa.
Bản thân là một tay đua xe nghiệp dư lâu năm, Cố Trầm Chu ngồi trên khán đài liếc mắt một cái đã thầm tính ra trong đầu rằng tốc độ này của Hạ Hải Lâu e rằng đã tăng lên thẳng vận tốc tận cùng của tay đua xe chuyên nghiệp.
Đây mới chỉ là chạy đoạn đường xuất phát.
Cố Trầm Chu thầm lắc đầu, cũng không biết là nên khen ngợi đối phương lái với tốc độ rất tốt hay là không nói nên lời với việc đối phương hoàn toàn không coi sự an toàn của bản thân là gì cả.
Thực ra thì bắt đầu từ khi còn ở nước ngoài, Hạ Hải Lâu chính là một trong những điểm quan trọng mà Cố Trầm Chu thu thập tin tức từ trong nước.
Nhưng cho đến khi về nước lại ở chung ba tháng cộng thêm và đã trải qua một vài việc tốt đẹp, Cố Trầm Chu vẫn có chút không bắt chuẩn được mạch đập của đối phương.
Hạ Hải Lâu là loại người như thế nào?
Quan hệ không giới hạn, không ngại nam nữ, theo đuổi kích thích, bừa bãi phóng túng – đây là một cái nhãn Hạ Hải Lâu tự dán lên cho mình trong mắt người ngoài.
Tinh thần không ổn định, mục đích không rõ ràng, thủ đoạn nham hiểm cay độc – đây là cái nhãn Cố Trầm Chu dán lên cho Hạ Hải Lâu sau khi tiếp xúc.
Chỉ là mấy cái nhãn ngoài này có bao nhiêu cái là bản tính của Hạ Hải Lâu, có bao nhiêu cái là Hạ Hải Lâu cố ý biểu hiện cho người bên ngoài xem?
Cái bóng màu lam bạc giống như một mũi đao nhọn, bất chợt lao đến dùng phong thái một đi không trở lại lao về con đường phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!