Chương 14: Đua xe

Đây là căn phòng cao cấp nhất: Ngọn đèn trên đỉnh giống như những đốm lửa nhỏ rực rỡ, sô pha bọc da đắt tiền, nguyên bộ thiết bị âm thanh chuyên nghiệp, lối bày biện hỗn loạn đầy cảm hứng là do một kiến trúc sư nước ngoài thiết kế — nhưng sau khi gặp phải mấy người có thân phận ở trong phòng liền không là gì cả.

Cho dù là Cố Trầm Chu thì đến nơi này cũng không dám khinh thường quá mức. Ngay lúc đi ra khỏi thang máy, trên mặt anh đã mang theo nụ cười mỉm nhợt nhạt:

Chào giám đốc La.

Người ra đón đại khái khoảng ba mươi ba ba mươi tư tuổi, tóc cắt rất ngắn, nhìn qua vô cùng nhanh nhẹn. Anh ta thân mật vỗ vai Cố Trầm Chu:

"Cố thiếu gia không đến, tôi vẫn cảm thấy giải đua xe ở nơi này thiếu mất gì đó."

"Giám đốc La đây là cho tôi thêm thể diện thôi."

Cố Trầm Chu cười nói. Lúc này hai người đã đi đến chỗ sô pha bên cạnh, Cố Trầm Chu gật đầu với mấy người đang đánh bài cạnh bàn trà ở đối diện:

"Trần thiếu gia, Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp."

Anh lại nhìn về phía thanh niên ngồi một mình một sô pha đang chậm rãi uống rượu, cười nói:

"Thẩm thiếu gia cũng đến đây? Đây chính là khách quý hiếm khi đến, sớm biết vậy chúng tôi đã sắp xếp một vài tiết mục thú vị."

Giám đốc La đứng bên cạnh cười tủm tỉm nghe, cũng không phản bác.

Cùng lúc đó hai người Trần Ôn liếc nhìn nhau.

Thẩm thiếu gia đã cười khẽ đứng lên, ông nội anh ta là phó lãnh đạo của đất nước này, bản thân tuổi tác của anh ta cũng đã lớn hơn đám người Cố Trầm Chu khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi tụ tập ở đây mấy tuổi, ở tỉnh ngoài cũng đã làm đến vị trí thư ký thị ủy, xứng đáng là nhân vật giỏi giang của thánh phố:

"Cố thiếu gia thật sự khách sáo quá, trận đấu đua xe này của Cố thiếu gia và Hạ thiếu gia không phải chính là tiết mục hay nhất sao?"

Cố Trầm Chu cười cười.

Nhà họ Cố ở trong kinh thành không không được tính là nhà đứng đầu bậc nhất nhưng cũng là một trong những nhà đứng đầu trong giới này. Anh đương nhiên không thể châm chọc tùy tiện ở trong giới nhưng cũng không cần phải vội vàng đi ôm đùi ai.

Sẽ đua xe với Hạ Hải Lâu chính là bởi vì anh nghĩ ngoại trừ lần đó ra thì không có lý do thứ hai, càng không thể làm ra tiết mục nào đó.

Lời này rõ ràng chỉ là lướt qua liền hỏi Giám đốc La ở bên cạnh:

"Hạ thiếu gia có đến không?"

"Trận đấu này xem ra Hạ thiếu gia còn để tâm đến nhiều hơn cả Cố thiếu gia."

Giám đốc La cười nói:

"Mười lăm phút trước cậu ấy đã đi xuống làm nóng xe rồi."

Mỗi lần trước khi bước vào trận đua xe đều có nửa tiếng để chuẩn bị, trước đó Cố Trầm Chu không có dự định ngoại lệ nào với Hạ Hải Lâu, hiện tại nghe một câu như thế cũng không có cảm giác gì, chỉ gật đầu nói:

"Tôi cũng đi xuống chuẩn bị, các vị đại thiếu gia, xin phép đi trước."

Ôn thiếu gia lắc lắc quân bài trong tay:

"Cố thiếu gia xuất quân là thắng, tôi thấy cậu có nhiều lợi thế hơn."

"Cảm ơn lời may mắn của Ôn thiếu gia."

Cố Trầm Chu lễ phép cười rồi đi qua một đường hầm đặc biệt dẫn từ tầng cao nhất xuống dưới.

Hai nhân vật chính của trận đấu đêm nay đều đã đi xuống chuẩn bị. Giám đốc La đưa mắt nhìn mấy vị đại thiếu gia vẫn đang ngồi đây nói:

"Hiện tại còn nửa tiếng nữa là đến trận đấu, các vị thiếu gia có muốn xuống dưới khu giải trí thoải mái một chút không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!