Có lẽ là đã về đến nhà, có lẽ là vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, một đêm này, Cố Trầm Chu ngủ không được ngon, đã lâu mới mơ thấy một giấc mơ hoàn chỉnh.
Cảnh mơ kỳ lạ giống như một vũ đài lớn, một đám nhân vật hoặc quen thuộc hoặc xa lạ hóa trang lên sân khấu, bọn họ ở trên đó lúc khóc lúc cười, lúc này mang một gương mặt lúc kia lại là một gương mặt khác.
Anh cũng đứng ở trong đó, biết rõ là phán đoán hư ảo hoang đường lại cùng cười với bọn họ, cùng khóc cho đến khi người ở trên vũ đài lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình anh cô đơn đứng giữa những ngọn đèn.
Buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Trầm Chu trong nháy mắt có cảm giác mình quay về một vào tháng hai năm trước kia: Rõ ràng là mệt mỏi đến mức ngay sau đó có thể ngủ được, tinh thần lại vẫn phấn khởi không thôi, không thể bình phục.
Nhưng ngay sau đó, anh liền thở dài một hơi, nghiêng người ngồi dậy.
Hôm nay còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Một trong ba bệnh viện hàng đầu của thành phố luôn luôn bắt đầu bận rộn từ sáng sớm.
Khi Cố Trầm Chu đi vào phòng bệnh 5013 thì thời gian đã khoảng chín giờ.
Phòng bệnh của các cán bộ khách quý ở nơi này được xây thành một khu riêng nằm ở phía sau bệnh viện, tầng một đến bốn là các khoa khám bệnh, tầng năm đến mười là các phòng bệnh, mỗi một phòng bệnh đều rộng hơn mười thước vuông, trên hành lang không chỉ không có giường bệnh tạm thời mà còn được trải thảm đỏ, ở bên ngoài mỗi phòng bệnh cũng được đặt một chậu hoa màu xanh, liếc mắt nhìn lướt qua cũng không kém khách sạn là bao.
Qua một đêm, bên ngoài phòng bệnh của Vệ Tường Cẩm đã có thêm một người lính cầm súng đứng gác. Người đó mang vẻ mặt nghiêm túc ý bảo Cố Trầm Chu dừng chân lại, tự đi vào trước xin chỉ thị và có được sự đồng ý rồi mới đứng tránh ra.
"Thật uy phong đó Vệ thiếu gia."
Cố Trầm Chu đi vào phòng bệnh, trêu chọc Vệ Tường Cẩm đang ngồi ngẩn người ở trên giường.
"Còn có cả người đứng gác nữa."
"Người bên ngoài là được phân công đến bảo vệ sự an toàn của mình, mình cảm thấy là muốn cản người ra ngoài thì đúng hơn."
Trong lời nói của Vệ Tường Cẩm mang theo một chút giận dữ.
"Phần uy phong này cậu có muốn không?"
"Ồ, ai thích thì cho người đó đi, mình không cần."
Cố Trầm Chu đi đến chỗ ghế bành cạnh đầu giường ngồi xuống, cơn giận của Vệ Tường Cẩm cũng nằm trong dự kiến của anh nên cũng không trách cứ.
"Chuyện ngày hôm qua cậu biết rõ bao nhiều?"
"Một chút, mình chỉ biết là mình xảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện… Hơn nữa tai nạn xe cộ cũng không nhỏ, còn là do có người cố ý gây ra."
Vệ Tường Cẩm nhíu mày, đầu không thoải mái khiến anh ta có hơi khó khống chế cảm xúc của chính mình – thực tế thì anh thực sự rất phẫn nộ — cũng may người trước mặt là bạn từ thuở ấu thơ nên anh cũng không cần e ngại, đối phương cũng sẽ không trách anh.
"Mình mang theo chút tài liệu đến."
Cố Trầm Chu:
"Thân thể của cậu không sao chứ?"
"Chấn động não chút thôi."
Vệ Tường Cẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái.
"Bác sĩ đã tịch thu hết di động sách báo, nhổ cáp TV, không cho phép xuống giường đi lại… Cậu cũng không nghĩ rằng mình chỉ xem mấy tờ giấy là sẽ gặp chuyện không may chứ?"
Anh ta lại chỉ chỉ cánh tay đang bị kẹp cố định của Cố Trầm Chu.
"Vết thương của cậu nghiêm khắc mà nói thì còn nặng hơn mình đấy."
Cố Trầm Chu cũng không nói nhiều, đưa văn kiện mình mang đến cho Vệ Tường Cẩm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!