Chương 12: Phân tích

"Bác Vệ, cháu đưa bác đi."

Cố Trầm Chu nói.

Nhưng Vệ Thành Bá nhẹ nhàng xua tay.

"Không cần, cháu cũng mệt mỏi một buổi tối rồi, cẩn thận nghỉ ngơi đi."

Cố Trầm Chu khựng lại, trong lòng đã hiểu được ý của đối phương:

"Ở phòng bệnh 5103, kêu bác sĩ dẫn đường cho bác đi bác Vệ."

Bác sĩ thực tập phụ trách Cố Trầm Chu sửng sốt, thầm nghĩ tấm biển trên cửa phòng 5103 ở ngay chỗ rẽ đó, đi thẳng là đến mà còn cần dẫn đường?

Nhưng nhìn dáng vẻ ngầm đồng ý của lãnh đạo trước mắt cũng thông minh bước lên:

"Lãnh đạo, tôi dẫn đường cho ngài."

Vệ Thành Bá gật đầu:

"Tiểu Lâm, Tiểu Trần, hai người các cậu đi theo tôi."

Đây là tầng mà bệnh viện chuyên dùng để tiếp đón cán bộ và khách quý, không khác khách sạn là bao. Vệ Thành Bá mang theo một đám người rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người là Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu nên có chút quạnh quẽ.

Bị thế nào?

Mười mấy năm giằng co đối đầu, Cố Tân Quân cho dù là mở miệng quan tâm thì ngữ điệu và vẻ mạnh vẫn là lạnh lùng ương ngạnh:

"Cha kêu con bình thường an phận một chút con không nghe, xem bây giờ đã gây ra chuyện gì rồi!"

Cố Trầm Chu vì hoàn cảnh gia đình mà từ nhỏ đã nhận nền giáo dục quyết định đến cung cách xử sự của anh. Cho dù là thời điểm tranh cãi ầm ĩ nhất anh không thể nào mặc kệ Bộ trưởng Cố đá cửa trốn nhà rời đi để người khác chế giễu, huống chi lần này quay về anh cũng không phải vì tiếp tục đối đầu với Cố Tân Quân, anh không tiếp lời này mà chỉ nói:

"Cha, có người muốn mạng của Tường Cẩm."

Cố Tân Quân không phải không rõ chuyện đêm nay không thể trách lên đầu con trai mình, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa chuyển đến được.

Sắc mặt ông trở nên âm trầm:

"Con nói cho cha nghe chi tiết về chuyện buổi tối hôm ấy."

"Con với Tường Cẩm tổ chức tiệc sinh nhật cho Chính Gia…"

Chuyện buổi tối hôm nay, Cố Trầm Chu lúc xe cảnh sát đến hiện trường đã giải thích một lần, hiện tại cũng chỉ là kể lại lần nữa liền nhanh gọn mà nói xong mọi chuyện.

Cố Tân Quân sau khi nghe xong liền nhíu mày nhìn thẳng vào hai mắt Cố Trầm Chu. Bỏ qua vụ tai nạn xe cộ, có một điểm đáng ngờ vô cùng rõ ràng: Vệ Tường Cẩm đi trước, Cố Trầm Chu liền đuổi theo ngay phía sau, còn hoàn toàn kịp lúc đến đúng vào thời điểm mấu chốt, cái này không khỏi cũng quá đúng lúc rồi.

Những chuyện khác không nói, thứ nhất là Vệ Tường Cẩm bình thường lái xe rất cẩn thận, chưa bao giờ nghe thấy chuyện nó uống rượu say rồi còn lái xe, có thể thấy được mấy ly rượu nó đã uống kia cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng với nó.

Tiếp đó là bữa tiệc lần này do Cố Trầm Chu đề nghị tổ chức, nếu thật sự cảm thấy không yên lòng thì gọi một cú điện thoại dặn dò một tiếng là được rồi, sao còn cần tự mình đuổi theo? Này quả thực giống như đã biết Vệ Tường Cẩm sẽ xảy ra tai nạn nghiêm trọng cho nên tự mình lái xe đi qua vậy.

Nhưng nếu muốn nói tai nạn xe cộ lần này của Vệ Tường Cẩm có con trai mình ở bên trong xen vào một tay Cố Tân Quân cũng không tin: Bởi vì việc này căn bản là không cần thiết!

Hai nhà có quan hệ đã ba đời, liên hệ với nhau vô cùng chặt chẽ, Cố Trầm Chu muốn làm chuyện gì thì Vệ Tường Cẩm và nhà họ Vệ còn có thể không giúp đỡ sao? Trái lại một khi Vệ Tường Cẩm có chuyện gì, Cố Trầm Chu chắc chắn sẽ thiếu đi một cánh tay giúp đỡ đắc lực, mất nhiều hơn được.

Càng đừng nói hai đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đã chơi với nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm…

Tự hỏi thông suốt một hồi, tư duy của Cố Tân Quân lại chuyển lên người đứng sau màn điều khiển vụ tai nạn xe cộ lần này. Làm quan chức được đến trình độ này của họ lại thêm bản thân nhà họ Cố và nhà họ Vệ căn cơ sâu sắc, cây to đón gió lớn, có mấy đối thủ là vô cùng bình thường.

Nhưng người nào thuộc giới chính trị lại căm thù nhà họ Vệ đến mức muốn mượn lý do tai nạn xe cộ để giết chết Vệ Tường Cẩm?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!