Chương 11: Công tác cứu hộ

10 giờ 15 phút tối, trên đường chính phía Nam.

Ba chiếc xe cảnh sát dẫn đầu, ba chiếc xe cảnh sát bọc sau, bảo vệ xung quanh hai chiếc xe cấp cứu, không để ý đến luật giao thông mà gầm rú đi thẳng một đường.

Vừa rồi những người đi trên con đường này và chủ xe chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa xa, thỉnh thoảng đưa mắt ra tìm hiểu vài lần thì đoàn xe đã kết thúc quá trình xuất hiện rồi biến mất. Chỉ có tiếng còi xe cảnh sát chói tai, qua một lát sau còn có thể nghe thấy loáng thoáng.

Cùng lúc đó, bệnh viện Nhân Dân từ lúc nhận được thông báo phái xe cấp cứu đi đã lập trận địa sẵn sàng để nghênh đón, từ lãnh đạo của bệnh viện cho đến bác sĩ trưởng khoa, lúc nào cũng liên hệ với nhân viên trên xe cấp cứu, khi biết được xe cấp cứu đã tiến vào trong thành phố sắp đến thẳng bệnh viện thì liền cùng tập thể xuất hiện ở vị trí cửa chính, đảm bảo có thể đón được người bị thương đầu tiên.

"Mau mau, đến rồi, người đến rồi!"

Sau một trận ồn ào, xe cảnh sát và xe cấp cứu theo thứ tự vòng vào bệnh viện, bác sĩ và y tá tụ tập ở cửa lập tức tiến lên, đoàn đoàn vây quanh chiếc xe giúp đỡ nâng người bị thương xuống.

Mấy vị lãnh đạo của bệnh viện cũng đều nhận được tin tức, đã đứng ở trong đại sảnh.

Khi chiếc cáng đầu tiên được nâng xuống, Viện trưởng chú ý đến nửa thân dưới của người đàn ông nằm trên cáng kia dính đầy máu tươi, trán còn bị rách, liền cảm thấy tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên nhìn xem, đợi đến khi thấy hai người ở trên một xe cấp cứu khác một người tự mình đi xuống, một người tuy rằng được nâng nhưng bề ngoài vô cùng sạch sẽ, nhìn không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Người tự đi xuống kia là con trai trưởng của Bộ trưởng Cố, người nằm trên cáng là con trai của Phó Tư lệnh Vệ."

Trợ lý của Viện trưởng thông minh kề tai Viện trưởng nói nhỏ.

Viện trưởng bề ngoài không có chút kích động lại thầm gật đầu trong lòng. Ông nhận được tin tức trước đó thì chỉ biết là hai người trẻ tuổi có thân phận quan trọng, thật ra không có nói tên cụ thể nhưng trợ lý của ông có thể biết được rõ ràng trong một thời gian ngắn thì có thể thấy được trên người cũng có không ít quan hệ, về sau có thể coi trọng hơn một chút.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cả người đầy máu nằm trên cáng lúc trước đã được đẩy về phía thang máy chuẩn bị đưa đi cấp cứu. Viện trưởng chỉ liếc mắt nhìn một cái lần đầu tiên liền không chú ý đến nữa, chỉ chăm chú quan sát hai người bị thương đi sau tiến vào đại sảnh.

Người bị thương tự đi vào tuy rằng ôm cánh tay nhưng trên mặt cũng không có vẻ quá đau đớn và nôn nóng, trên trán có một vết bầm tím, mà những bác sĩ vây quanh cũng không có chút dáng vẻ gấp gáp nào.

Đánh giá qua một lượt như vậy, Viện trưởng cuối cùng cũng yên lòng, không gọi người bị thương mà chỉ dặn dò chủ nhiệm cấp cứu bên cạnh, vừa biểu hiện sự coi trọng của mình lại tiện thể tăng thêm một chút hàm ý:

"Chữa trị cẩn thận, toàn bộ những thứ cần cứ báo cáo lên trên, bệnh viện nhất định sẽ ưu tiên đáp ứng."

"Viện trưởng yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Chủ nhiệm trung tâm cấp cứu cũng không hồ đồ, mở miệng liền lập tức cam đoan.

Chiến đấu ở tuyến đầu của bệnh viện, còn việc gì ông chưa từng gặp qua? Đừng nói người khác, chỉ là người bị thương trong tai nạn xe cộ mỗi ngày cũng có vài người đến đây.

Lần này lại chỉ tập trung chú ý vào hai người bị thương, người tự mình đi xuống kia nhìn cũng biết là không có vấn đề gì lớn, người nằm trên cáng ngược lại còn chưa thể nói được gì, nhưng nếu là bị tai nạn xe cộ rồi đưa đến mà bề ngoài lại sạch sẽ thì hơn nửa chính là bị lực bên ngoài tác động làm chấn động não một chút nên tạm thời chìm vào tình trạng hôn mê, không bao lâu sau là có thể tỉnh lại.

Một đám bác sĩ vây quanh bệnh nhân chậm rãi rời khỏi đại sảnh. Vừa vào thang máy chuyên dụng lại có hai chiếc xe tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía trước tiến đến trước cửa tòa nhà.

Viện trưởng vẫn chưa rời đi vốn có chút bất ngờ, nhưng người trên hai chiếc xe vừa xuống ông liền lập tức giật mình:

Người đến chính là Bộ trưởng Cố và Phó Tư lệnh Vệ của quân khu!

Viện trưởng!

Trợ lý nhỏ giọng nói.

Nhưng lần này Viện trưởng cũng không cần trợ lý của mình nhắc nhở, thấy người trên xe vừa bước xuống ông liền ba bước biến thành hai bước đi ra bên ngoài tòa nhà, dùng sức nắm tay hai vị lãnh đạo giữ chức vị quan trọng hiện nay:

"Xin chào hai vị lãnh đạo, hai vị thiếu gia vừa mới được đưa đến đây, bệnh viện chúng tôi đã tổ chức hội chẩn với những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, dứt khoát sẽ chữa khỏi cho hai vị thiếu gia rồi trả lại hoàn chỉnh lành lặn cho lãnh đạo!"

"Đã có kết quả kiểm tra chưa?"

Người giành lên tiếng hỏi trước là phu nhân Ngu Nhã Ngọc của Vệ Thành Bá cùng đi theo xuống xe. Vị giáo sư khoa Trung văn kiêm phó Hiệu trưởng vô cùng dịu dàng này, ngày thường ngoại trừ lên lớp trên trường và xử lý công việc ra cũng không giao tiếp quá nhiều.

Lần này nghe con trai duy nhất của mình xảy ra tai nạn xe cộ phải đưa đến bệnh viện thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, xe chạy cả một đường cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.

"Vừa mới đi vào, đã đang kiểm tra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!