"Lời này của Hạ thiếu gia nói có phần không đúng rồi."
Cố Trầm Chu cười nói.
"Tôi chỉ có một em trai bảo bối này, không thương nó thì thương ai? Ba năm này tôi ở nước ngoài không làm được chuyện gì cho nó, hiện tại hẳn là nên bù đắp lại."
Em trai bảo bối không kìm được mà run lên một cái.
Hạ Hải Lâu cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Chính Gia một cái nói với Cố Trầm Chu:
"Cố thiếu gia thật đúng là nhìn thấu."
"Là không nhìn cũng hiểu rõ đi."
Cố Trầm Chu trả lời rất có hàm ý.
"Muốn nói nhìn thấu, Cố thiếu gia không phải cũng thế sao? – Nhưng đừng lấy làm vinh dự mà nhớ phải khen tôi."
Chỉ một đoạn đối thoại này, Hạ Hải Lâu là nhắc đến mẹ kế của Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu lại đáp lễ bằng thân phận của Hạ Hải Lâu. Muốn nói xấu hổ, Hạ Hải Lâu không phải là đại thiếu gia chân chính ở nhà họ Hạ vẫn xấu hổ hơn anh mới đúng.
Giao chiến ngắn ngủi hàm súc nhanh chóng chấm dứt.
Cố Trầm Chu lại nói thêm hai câu với Hạ Hải Lâu liền mang theo Cố Chính Gia rời đi.
"Về sau em tránh xa Hạ Hải Lâu ra một chút."
Đi ở trong đại sảnh, Cố Trầm Chu vừa trò chuyện với người gặp được xung quanh vừa thấp giọng nói với Cố Chính Gia.
Em biết rồi, anh.
Sắc mặt Cố Chính Gia cũng không quá dễ nhìn.
"Ánh mắt vừa rồi của anh ta nhìn em đều khiến da gà nổi hết lên."
"Tiếng tăm của cậu ta hẳn là em cũng nghe qua rồi."
Quay về thời gian một tháng trước, Cố Trầm Chu đã điều tra rõ ràng đủ lượng tin tức mà mình muốn nghe được.
"Em là thiếu gia nhà họ Cố, chỉ cần bản thân em không ngốc thì cậu ta sẽ không dám leo lên đầu em."
Cố Chính Gia có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, nghĩ lại những lời đồn đãi về đối phương ở bên ngoài cùng với ánh mắt vừa rồi nhìn mình, cậu liền cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ.
Cố Trầm Chu vỗ vỗ vai Cố Chính Gia:
"Được rồi, đây là tiệc sinh nhật của em, tự mình đi tìm bạn bè chơi đi."
Cố Chính Gia đã sớm chú ý đến bạn bè của mình từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chăm chú về phía mình, cậu gật gật đầu nói:
"Anh, vậy em qua đó đây."
"Chơi vui vẻ một chút."
Anh nói với Cố Chính Gia một câu liền cầm một ly nước lạnh trong khay bồi bàn bưng trên tay bên cạnh uống cạn cho đầu óc tỉnh táo, cũng tìm kiếm bóng dáng Vệ Tường Cẩm nhưng đối phương có vẻ như không có mặt ở trong đại sảnh.
Cố Trầm Chu nhẹ cau mày hỏi một bồi bàn ở cạnh đó:
Vệ thiếu gia đâu?
Muốn làm việc ở nhà họ Thẩm, yêu cầu cơ bản nhất chính là mắt có thể nhìn sáu đường, bồi bàn kia vừa nghe câu hỏi của Cố Trầm Chu liền cúi đầu nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!