Chương 9: (Vô Đề)

Một tiếng "Suỵt!" từ trên công đường vang lên.

Phiên thẩm bắt đầu.

Theo ta được biết, nha dịch không tính là quan sai, không có phẩm cấp, do nha môn tuyển từ dân gian. Vậy nên theo luật triều đình, cùng lắm cũng chỉ bị phạt đánh roi hoặc nộp tiền chuộc để miễn ngồi tù.

Nhưng sắc mặt của đám cựu binh Kiền Châu do Triệu Gia Trọng cầm đầu, lại vô cùng căng thẳng, như thể chuyện này không đơn giản như vậy.

Trên công đường, mặt tri phủ không nhìn rõ, chỉ thấy đôi cánh mũ trên đầu hắn khẽ động.

"Ngươi nói đây là hành động cá nhân của mình, nhưng theo điều tra, ngươi lại vì một tên dân thường ngông cuồng, dám bịa đặt vu khống Bệ hạ mà ra tay. Kẻ này nhiều lần tụ tập gây rối, giả vờ lập chiến công."

Ngón tay tri phủ gõ nhè nhẹ trên bàn án, giọng bỗng lạnh hẳn.

"Triều đình vừa mới lập được một năm, Kiền Châu lại giáp biên giới, loạn thế chưa yên, người Kim vẫn còn rình rập bên ngoài. Ấy vậy mà vẫn có lũ tà ma ngoại đạo như các ngươi gây rối lòng dân, muốn ly gián triều đình với bá tánh. Chẳng lẽ không đáng để bổn quan nghi ngờ sao?"

Ý gì đây?

Nói bọn họ thông địch phản quốc ư?!

14.

Ta vội vàng nhìn về phía Triệu Gia Trọng, hắn và mấy người bên cạnh, kể cả Lão Ngũ đều đỏ mắt muốn xông lên. Triệu Gia Trọng nhanh tay đè bọn họ lại, trên mặt không rõ cảm xúc, nhưng ta thoáng thấy bàn tay buông thõng bên người hắn đang siết chặt vật gì đó, máu chảy ra.

Trên công đường vẫn đang truy vấn, ép Tiểu Ma Cán phải khai ra kẻ chủ mưu đứng sau.

Tiểu Ma Cán nghiến chặt răng, không nói một lời.

"Điêu dân." Tri châu dời mắt, nhàn nhạt phân phó thuộc hạ dùng hình.

Một trăm trượng.

Không cần người có kinh nghiệm tra tấn, chỉ cần loạn côn đánh xuống cũng đủ lấy mạng người rồi.

"Rầm!"

Trường kỷ được bày ra, hai nha dịch giữ chặt Tiểu Ma Cán, ép hắn nằm sấp lên ghế. Gậy trúc giơ cao, cú đánh đầu tiên giáng thẳng xuống thắt lưng.

"Ưm."

Một búng máu không tiếng động trào ra từ khóe miệng Tiểu Ma Cán.

Hắn cố nhịn, hắn không muốn kéo bất cứ ai xuống nước. Nhưng người đứng xem lại không nhịn được. Gân xanh trên trán Lão Ngũ nổi lên, hắn đẩy người ngăn cản mình ra, bất chấp tất cả, bước lên công đường: 

"Các ngươi muốn giết người, hà tất vòng vo kiếm cớ! Được, không phải cần gian tế sao? Chính là ta! Bắt ta đi chém đầu lăng trì, ta nhận hết, không còn ai khác!"

Tri châu cười nhạt, lắc đầu, chậm rãi quét đi bọt nước trong chén trà.

"Ngươi? Ngươi không làm nổi chuyện đó. Nghe nói ngươi làm ăn trên sông, chủ nhà sau lưng ngươi là ai?"

Bốn phía đột nhiên yên lặng. Mọi ánh mắt khác nhau đồng loạt dồn về phía Triệu Gia Trọng.

Mây đen kéo đến, mưa rả rích rơi.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, dường như khẽ cười, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt ôn hòa như ngọc. Hắn buông tay, tựa như nhận mệnh, bước đến trước công đường. Ta thấy đó là một miếng ngọc bội đeo bên hông, cá ngậm hải đường, trên hoa vương vết máu, giữa bộ y phục xám xịt của hắn, đây là điểm sáng duy nhất.

Hắn đứng dưới công đường, lưng thẳng như tùng như bách.

"Tiểu nhân Triệu Gia Trọng, bái kiến đại nhân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!