Chương 6: (Vô Đề)

Không biết là do ma ma nói quá hay do ta đã lớn, đã thấy quá nhiều cảnh xa hoa tráng lệ mà cảm thấy mấy đứa trẻ nam nữ rước Xuân Thần sắc mặt tái nhợt vô thần, ngay cả mảnh giấy bay phất phơ cũng bạc màu, lộ ra điềm chẳng lành.

Vòng hoa thì lại rất tươi, vẫn còn đẫm nước, vừa mới được hái từ trên cành xuống. Lão Ngũ nhảy lên giành mấy cái đưa ta, cười nói: "Hồi nhỏ ta giành còn nhiều hơn thế này, chẳng qua bây giờ lớn rồi, da mặt mỏng hơn thôi, chứ không thì bọn trẻ kia còn lâu mới có phần."

Ta nhìn vòng hoa trong tay, có cả hoa nghênh xuân, hoa hạnh, và hoa đào rừng.

Lại nhìn lão Ngũ, thấy hắn đã đội lại nón, che đi vết sẹo do lửa cháy, hai gò má cũng bớt đỏ vì rượu. Ta bỗng nhận ra, hắn cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, đúng độ tuổi lập công danh. Vậy mà lại lăn lộn trên con thuyền cũ nát, không thấy được tiền đồ.

Ta trầm tư giây lát, thử dò hỏi: "Ngũ đại ca, các huynh là những binh sĩ từng nhập ngũ, thủ quan lập công tướng sĩ, theo thưởng lệnh của triều đình, dù không thăng chức mà tự nguyện về quê, cũng được ban cho ruộng tốt, nhận bổng lộc, tên còn được khắc bia lập truyền trên châu huyện. Sao ta chưa từng nghe nói đến những chuyện này ở Kiền Châu?"

Chiếu thưởng này, rõ ràng là do cữu cữu ban bố ngay khi mới đăng cơ năm ngoái.

Sắc mặt lão Ngũ biến đổi, cằm căng ra đầy nhẫn nhịn, quay đầu cười cợt như chẳng có gì, tránh né vấn đề.

"Tiểu chủ tử quá lời rồi, người cao quý thế này, gọi ta là lão Ngũ đã là vinh hạnh lắm rồi."

Hắn không tin ta.

Ta thất vọng cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê nhụy hoa hạnh trong tay, khẽ lẩm bẩm: "Ta cũng chẳng phải bậc cao quý gì cả."

"Người còn không phải? Vậy thì thiên hạ này chẳng ai đủ tư cách rồi." Lão Ngũ cười tít mắt.

Ta nhẹ cười, chậm rãi lắc đầu.

Đội rước thần đi qua, một trận gió thổi chéo qua, vô tình xô phải ta. Lão Ngũ chau mày, vươn tay túm cổ áo người nọ.

"Tiểu tử không có mắt à! Không thấy người đang đứng đây sao!"

Ta vừa định xua tay nói "Không sao", lại thấy lão Ngũ nhìn rõ mặt người kia, lập tức khó chịu mắng: "Tiểu Ma Cán, con khỉ hoang nhà ngươi lại đánh nhau với ai thế? Ba ngày không bị ai dạy dỗ là ngứa da phải không!"

Nhìn kỹ lại, hóa ra là gã thiếu niên gầy guộc chạy đến bờ nước báo tin lúc trước. Hắn vận một bộ quần áo rách rưới, ngang lưng buộc bừa một dải lụa đỏ, ngẩng khuôn mặt gầy, giàn giụa máu mũi đã khô xứng, chân khuỵu xuống, dáng vẻ lưu manh: 

"Liên quan rắm gì đến ngươi."

Lão Ngũ nhíu mày, giơ tay áo lau mặt hắn một cái, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, hỏi:

"Rốt cuộc là ngươi đánh nhau với ai?"

Tiểu Ma Cán vẫn lặp lại câu cũ:

"Liên quan rắm gì đến ngươi?"

Mặt mày Lão Ngũ âm u, ấn chặt bả vai hắn:

"Ngươi đi tìm đám nha dịch kia."

Tiểu Ma Cán căm hận, ngẩng cao chiếc cổ đầy vết đao dữ tợn:

"Không được sao? Bọn hắn bắt nạt lão Cảnh chẳng phải cũng là bắt nạt đám binh lính cũ của Kiền Châu chúng ta à? Các ngươi co đầu rụt cổ, sợ đông sợ tây, vậy để lão tử lên! Giết người cũng chỉ là chuyện nhỏ, cũng không phải chưa từng chịu qua đao kiếm!"

Lão Ngũ tức đến mức giơ tay lên nhưng hồi lâu vẫn không đánh xuống, chỉ vội la lên:

"Thế này chẳng phải ngươi muốn rước họa cho tướng quân sao! Người có chết không? Đánh ở đâu?"

Tiểu Ma Cán ban đầu nghiến chặt răng nhưng không chịu nổi mấy quả đấm của lão Ngũ, đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng miễn cưỡng chỉ về con hẻm sau chợ, lẩm bẩm nói:

"Quỷ mới biết chết hay chưa."

Lão Ngũ lập tức chạy đi, giữa đường còn ngoái đầu lại, chỉ vào ta, sau đó căn dặn Tiểu Ma Cán:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!