8.
Ta ép bản thân phải phấn chấn lên, mặc kệ Triệu Gia Trọng đối xử lạnh nhạt như thế nào, ta cứ bám lấy hắn không buông.
Liệt nữ sợ triền lang.
Ngược lại, chẳng phải cũng thế sao?
Hắn ra bến tàu kiểm kê tơ sống, trà lá, ta đi theo. Hắn lên thuyền kiểm tra buồm dây, sàn boong, ta cũng bám sát.
Nhưng hắn cứ mặc kệ, chẳng buồn đáp một câu.
Dưới nắng xuân rực rỡ, ánh đào phơi phới khiến ta hơi choáng váng. Ta kéo áo, ỉu xìu rũ mắt, nhìn người phía trước vận áo vải màu than chì.
"Chàng để ý đến ta chút đi, Triệu Gia Trọng..."
Hắn không đáp, chỉ nghiêng người đẩy thử thanh lan can hơi lỏng, rồi cúi xuống lấy búa gỗ đóng chặt khe hở. Con thuyền này đã quá cũ, kiểm tra suốt một đường, làm gương mặt tuấn tú của hắn dưới ánh mặt trời đẫm mồ hôi.
Từ khoang thuyền chui ra một hán tử đen nhẻm, giơ tay gỡ mũ xuống, lộ nửa cái đầu trọc bị lửa táp. Hán tử xách bầu rượu, cười ha hả: "Tướng quân, ngài nể mặt tiểu cô nương một chút đi, người ta theo ngài cả buổi chiều rồi, si mê lắm, cưới về cho xong!"
Tướng quân?
Ta sững người, nhìn chằm chằm Triệu Gia Trọng: "Chàng từng nhập ngũ?"
Hán tử cười hì hì: "Đúng vậy! Khi trước, tướng quân nhà bọn ta chính là thiên hộ của Thập Tam Biên doanh, trấn giữ Uy Hổ Quan, quân Kim cũng không thể đánh vào, là hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, cưới cô nương về không uổng phí đâu!"
Uy Hổ Quan? Chẳng phải nơi đó ngay cạnh Ngọc Châu, nơi cữu cữu ta đóng quân khởi nghĩa sao? Ta nhớ cữu cữu từng nói, khi ấy phụ mẫu vừa qua đời, hắn lo lắng loạn quân gây biến ở Kiền Châu nên đón ta về bên mình. Nhưng chưa từng nhắc đến việc Triệu Gia Trọng cũng đi theo.
Cộc.
Một nhát búa đóng vào lan can.
Triệu Gia Trọng liếc qua, lạnh giọng quát: "Lão Ngũ, ngươi uống say đến hồ đồ rồi à? Đây là quý nhân nhà chủ tử, đừng ăn nói xằng bậy."
Lão Ngũ cười gượng nhìn ta, vỗ trán một cái, loạng choạng chắp tay: "Hầy, tiểu chủ tử à, coi như ta không có mắt, đắc tội, đắc tội."
Triệu Gia Trọng dời mắt, trầm giọng: "Hắn uống say nên thích khoác lác, ta chẳng phải Tướng quân gì, cũng chưa từng trấn thủ cửa ải nào cả."
Lão Ngũ bên cạnh mấp máy môi, muốn nói lại thôi, bực dọc vò nắm tóc lưa thưa rồi ngửa cổ nốc cạn một hớp rượu lớn.
Lòng ta đầy nghi hoặc, vừa định mở miệng, chợt có một tiểu tử gầy gò như cọng rơm thở hồng hộc từ bờ sông chạy tới, vừa vẫy tay vừa hét:
"Tướng quân! Mau về đi, lão Cảnh lại cãi nhau với người ta ở quán trà, lần này đến máu cũng phun ra rồi!"
9.
Bên trong cánh cửa nhỏ hẹp, người chen chúc chật ních.
Mùi máu tanh, tiếng khóc mắng tràn ngập cả gian nhà phủ đầy bụi xám xịt.
Ta nhón chân, len lỏi qua khoảng trống giữa những bờ vai chen chúc mà nhìn vào. Lão Cảnh vừa rồi còn ở luống hoa mắng mỏ muốn đòi lại công bằng cho ta, lúc này đã cởi toang áo trong, để lộ lồ|\|g ngực đầy máu, mấy khúc xương gầy nhô lên, sắc bén đến đáng sợ, thở hồng hộc đầy bất bình.
Miệng ông vẫn mắng, giọng khàn khàn, chẳng chịu phục ai. Một ngón tay gầy trơ chìa ra, chẳng rõ đang chỉ trời hay hỏi đất.
"Một... một lũ nhãi ranh còn chưa đủ lông đủ cánh... thì hiểu gì về chiến trận chứ! Khi quân Kim và kỵ binh của Hoàn vương kéo đến, bọn chúng chạy còn nhanh hơn thỏ! Còn ai dám xông lên phía trước?"
Ông lão "bịch bịch" đấm vào lồ|\|g ngực, như thể muốn moi cả trái tim ra để đòi công bằng.
"Là ta! Chính là ta! Một kẻ già khọm, con trai chết, con gái con rể cũng chết, thân thể đã nửa chìm xuống đất như ta! Ta cởi áo cho bọn chúng xem, cho chúng thấy trên người ta có bao nhiêu vết thương do đao kiếm để lại! Binh lính cũ của Kiền Châu ai ai cũng có những vết thương như thế! Nhưng chúng không tin! Chúng không tin!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!