Một lát sau, hắn mới lạnh nhạt mở lời:
"Đó là Triệu ma ma, nha hoàn hồi môn của mẫu thân ngươi. Lão Cảnh là phu xe của lão gia, những người còn lại đều là gia nhân cũ trong phủ."
Ta cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại: "Ta, ta biết mà."
Hắn lặng lẽ nhìn ta.
Bị áp lực bủa vây, ta ủ rũ cụp vai xuống: "Được rồi, trước đây ta bị thương, không nhớ rõ."
Nói rồi, ta lập tức chớp mắt, nhìn hắn đầy mong đợi: "Nhưng ta nhớ rõ chàng! Còn có cả con của chúng ta nữa!"
Triệu Gia Trọng đẩy cửa phòng phía đông, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Hắn nói hắn đã lừa ta.
"Chúng ta không có con, đứa bé kia là cháu của Triệu ma ma, tên Hoài An."
Không rõ vì sao, lòng ta bỗng thấy hụt hẫng. Căn phòng này là nơi ta từng ở trước đây, hắn giống như một người hầu cẩn thận chu toàn, đặt sẵn y phục sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng sau bình phong.
Thấy hắn sắp rời đi, ta bám lấy bình phong, nghiêng vai ra ngoài, không cam lòng mà hỏi:
"Vậy ít nhất chuyện chúng ta đã bái đường thành thân là thật chứ? Ta nhớ rất rõ, năm ta mười lăm tuổi, ta đã gả cho chàng rồi."
Hắn vừa liếc mắt qua liền thấy bờ vai ta lộ ra ngoài, vội vàng quay đi, bàn tay nắm chặt thành quyền.
"Tiểu nhân nào dám trèo cao như vậy, chắc là cô nương đã nhớ nhầm với lần đến hội chùa nghịch ngợm giả làm tân nương mà thôi."
Hắn né tránh ánh mắt của ta, rũ mi đáp khẽ:
"Hôn phu của cô còn ở kinh thành, chờ nguôi giận rồi, vẫn phải trở về bên hắn thôi."
Cánh cửa khẽ khàng khép lại.
Làm sao có thể như vậy?
Sau tấm bình phong, ta chậm rãi ngồi xuống, siết chặt vạt áo trong lòng. Hương hoa cỏ trong phòng vẫn quen thuộc như xưa, ta chợt bừng tỉnh.
Hóa ra, ta đã đánh mất một người, mà đến khi muốn tìm lại, đã chẳng còn cách nào nữa.
7.
Triệu Gia Trọng trốn tránh ta.
Triệu ma ma dỗ dành ta, nói hắn bận việc làm ăn của gia đình.
"Từ khi Nhị gia nhà ta lên ngôi hoàng đế, vợ chồng đại đương gia cũng bất hạnh qua đời, trong nhà việc kinh doanh thuyền bè trên sông nước đều bỏ bê cả." Triệu ma ma cúi đầu, chậm rãi vuốt phẳng chiếc giá y may cho ta, "Người xưa ấy mà, kẻ chết, người bệnh, gần như đã tản đi hết rồi."
"Người ngoài đều nói, nhà họ Từ hiện giờ có tiền đồ rực rỡ, đâu cần phải liều mạng với mấy con thuyền trên sông nữa. Nhưng Gia Trọng lại chẳng chịu nghe, hắn không nói một lời, thuyền cũ hắn muốn giữ, người cũ hắn cũng muốn giữ."
Ánh sáng rực rỡ dần chiếu sáng những đường kim tuyến cũ kỹ, lấp lánh như ánh sao, trong đôi mắt đã đục ngầu của Triệu ma ma dường như vẫn còn sót lại tia sáng, mang theo quyến luyến và không nỡ rời xa.
Bà lắc đầu cười: "Ai cũng cười hắn ngốc, có núi vàng núi bạc ở kinh thành mà nhất quyết không dựa vào, bản thân thì tàn phế, còn nuôi cả một gia đình già yếu bệnh tật."
Nghe vậy, ta xấu hổ, siết chặt đầu ngón tay.
"Là ta không tốt, không chăm sóc được mọi người."
Nếu phụ mẫu còn, chắc chắn sẽ không như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!