24.
Cữu cữu của ta cũng thật biết cách dỗ người.
Lời nói thì dễ nghe, nhưng đến khi Triệu Gia Trọng thực sự đỗ tiến sĩ vào năm sau, hắn lại cố tình sắp xếp để chàng rớt xuống vị trí thấp, không thể làm quan ở kinh thành, phải ra ngoài rèn luyện vài năm.
Ta u oán nhìn ông ấy.
Cữu cữu ta chột dạ, lấy tấu chương che mặt: "Đây đều là do các lão đại nhân trong các các định ra thứ bậc, trẫm chẳng lẽ vì ngươi mà phá lệ mở cửa sau hay sao? Ngươi giờ cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, chọn chồng thêm mấy năm nữa trẫm cũng nuôi nổi, gấp cái gì?"
Ta chống cằm ủ rũ nửa ngày, nghĩ lại thì cũng không hẳn là chuyện xấu. Triệu Gia Trọng là người có lòng tự trọng, chàng sẽ không cam tâm suốt đời què chân mà mắc kẹt ở thuyền nước Kiền Châu, bị mài mòn chí khí.
"Thôi được!" Ta thỏa hiệp, ra vẻ rộng lượng. "Chàng đi đi!"
Chàng ăn mặc giản dị, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ hải đường, cả người không mang theo món trang sức nào khác ngoài miếng ngọc bội sinh thần năm xưa ta tặng.
Đứng bên bờ sông, đôi mắt chàng không cần nói cũng đã chan chứa tình ý. Chàng nhìn ra được sự miễn cưỡng của ta, bèn cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn ta đang lảng tránh: "A Nguyên, ta không đi làm quan nữa, được không?"
Ta giật mình ngước mắt: "Sao có thể? Không có công danh, chàng đâu vào được gia phả họ Từ nhà ta!"
"Ta không bận tâm. Ta có thể làm lẽ, cứ nuôi ở bên ngoài, tiểu chủ tử khi nào vui thì đến sủng hạnh ta cũng được." Chàng cười nói.
Ta đờ ra một lúc, nhìn vào nụ cười sáng rỡ trong mắt chàng, vừa giận lại chẳng thể giận nổi, đành giơ tay đánh chàng một cái.
"Còn muốn ta nuôi chàng à? Đồ không có tiền đồ, mau đi đi! Không xếp hạng nhất trong ba năm sát hạch quan viên thì đừng trở về!"
Chàng cố tình ôm tay giả bộ đau, chờ ta chạm vào lại kéo ta vào lòng, dựa lên vai ta, ôm thật chặt.
"A Nguyên, ta thật sự không nỡ xa nàng."
Một lúc sau, chàng buông tay, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ngón tay vuốt v3 dịu dàng, trong đôi mắt phảng phất khói mưa ấy, dường như có những cơn mưa bụi u sầu chẳng bao giờ dứt.
"Nhưng ta cũng thật sự sợ mình không xứng với nàng."
Chàng khẽ thì thầm: "Ta chỉ mong nàng đối xử với ta tệ hơn một chút, tệ hơn nữa."
Ta bật cười: "Chàng còn chê ta lúc nhỏ chưa bắt nạt chàng đủ à?"
"Chưa đủ." Chàng cười nhẹ. "Mấy kiếp cũng không đủ."
Cuối cùng vẫn phải đi. Nhưng lần chia xa này, không phải để rời biệt, mà là để ngày gặp lại thêm tốt đẹp hơn. Khói sóng mịt mờ, ta nhìn theo mãi, đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện bên kia quán trà trạm dịch, Diêu Tông Sách đang ngồi ngay ngắn, đeo đao bên hông, lẳng lặng nhìn về phía này.
Dù gì cũng là người quen cũ, cứ nhìn chằm chằm như thế, ta cũng không thể giả vờ không thấy, bèn bước qua, liếc nhìn ngựa và tùy tùng của hắn, thuận miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"
Hắn nhếch môi: "Nàng để ý sao?"
Lời không hợp, nói nhiều cũng vô ích.
Ta quay đầu bỏ đi.
"Chờ đã." Hắn như chịu thua, giọng dịu lại. "Nói với ta thêm hai câu đi, sau này sẽ không phiền đến nàng nữa."
Ta quay lại ngồi xuống quán trà, hắn rửa sạch chén trà, rót một chén nóng cho ta, còn mình thì không uống, chỉ nhìn ta uống.
Ánh mắt lạnh nhạt xa cách, ẩn ẩn mang theo chán ghét.
Hắn cúi mắt, ngồi trong bóng râm, không rõ có phải đang cười không. "Trước khi nàng mất trí nhớ, chúng ta đã có rất nhiều lần như thế này ở Ngọc Châu, chỉ là nàng không muốn nhớ lại mà thôi."
Mơ hồ lắm, ta thực sự chẳng nhớ nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!