17.
Ta nhìn rõ khuôn mặt của thái giám, không được tự nhiên mà rút tay ra:
"Hoa công công sao lại đến đây?"
Hoa thái giám mỉm cười, nghiêng người sang một bên:
"Không chỉ có ta đâu, người xem, tiểu hầu gia cũng đến đón người về nhà rồi."
Không xa, quả nhiên là Diêu Tông Sách.
Ánh mắt hắn phức tạp, nhìn thoáng qua Triệu Gia Trọng đang đứng bên cạnh ta, hàm dưới siết chặt trong chốc lát, rồi cất bước định đi tới. Nhưng ta lại nhanh chóng dời mắt đi, nắm lấy tay Triệu Gia Trọng. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run.
Diêu Tông Sách đột ngột dừng bước.
"Chắc hẳn Hoa công công cũng đã nghe thấy rồi, những cựu binh Kiền Châu này chịu nỗi oan khuất lớn thế nào, vậy mà ngay cả một cơ hội để tra xét cũng không có."
Ta nói tiếp: "Lời nói và hành động của quan lại chính là thể diện của Bệ hạ. Vậy mà lại hồ đồ vu oan như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất mặt chính là Bệ hạ, còn khiến lòng dân lạnh lẽo hơn nữa!"
Tri châu sắc mặt trắng bệch. Hoa thái giám liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn ra ngoài, nơi có những bách tính đang nhẫn nhịn mà không phục, sau đó khẽ gật đầu.
"Tra, phải tra cho thật rõ ràng."
Hắn quay về phía Lý tri châu, giọng điệu sâu xa:
"Lý đại nhân, nha môn thẩm án vốn là để cho bách tính có cơ hội giãi bày nỗi oan. Không cần phải cuống quýt đến đỏ cả mặt, động một chút liền gán tội thông địch tạo phản. Bệ hạ kế vị, mở ra thời đại thịnh thế thái bình. Những kẻ nịnh thần phản tặc đáng chết sớm đã bị định tội. Nay thiên hạ thái bình, các vị lương thần cũng nên hiểu rõ điều này mới phải."
Lý Tri châu mồ hôi túa ra như mưa, khom người liên tục:
"Vâng, vâng. Hạ quan đã rõ, đã rõ."
Không biết vì sao, hắn lén liếc nhìn Diêu Tông Sách một cái. Nhưng Diêu Tông Sách chỉ ngây ngẩn mà nhìn ta đang nắm tay Triệu Gia Trọng. Khó hiểu vô cùng.
Ta nhìn Hoa thái giám, âm thầm thán phục. Không hổ là lão nội quan đã trải qua hai triều đại, chỉ bằng vài câu nói đã trấn an được lòng dân và đám cựu binh Kiền Châu, từ một vụ án vốn sẽ nhuốm đầy máu tươi kéo dài thêm thời gian.
Đến nước này, ít nhất cũng giúp Triệu Gia Trọng và các huynh đệ của hắn giành được một cơ hội. Loại án lớn liên quan đến việc quan viên báo công sai trái như thế này, theo trình tự bắt buộc phải báo lên từng cấp, ba ty hội thẩm, cuối cùng sẽ do cữu cữu phán quyết.
Ta dù mang thân phận hoàng gia, có thể lên thẳng thiên thính, nhưng chính vì thân phận này, nếu dính líu quá sâu vào vụ án, sẽ ngược lại làm lu mờ sự trong sạch vốn có của bọn họ, biến thành chuyện che chở tư lợi.
Hoa thái giám hiểu rõ hơn ai hết, hắn im lặng nhìn ta, ngầm ra hiệu rằng giờ khắc này, dù có không nỡ đến đâu, ta cũng không thể đi theo Triệu Gia Trọng được.
Nhưng...
Ta nhìn Triệu Gia Trọng. Ta sợ...
Lòng bàn tay bị ai đó siết chặt. Nam nhân mỉm cười, tựa gió mát trăng thanh.
"Như vậy là đủ rồi, đa tạ nàng."
Hắn chậm rãi buông tay, như muốn đẩy ta ra khỏi vũng bùn lầy nhơ nhớp, đưa ta trở về chốn gấm vóc lụa là vốn thuộc về ta.
Hắn ôn tồn gọi ta:
"A Nguyên, về nhà đi."
Sau lưng, những cựu binh Kiền Châu cũng mỉm cười hiền lành.
"Chơi đủ rồi, Nguyên Ái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!