Chương 10: (Vô Đề)

15.

"Im——lặng!"

Tri châu đập mạnh kinh đường mộc đến nứt vỡ, rơi xuống đất.

Hắn thở phì phò, ngả người ra sau ghế tròn: "Điêu dân, một đám điêu dân!"

Một ngụm trà lạnh ngắt trôi xuống bụng, Tri châu mới dần lấy lại tinh thần. Hắn vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt khó lường lướt qua mấy người bên cạnh Triệu Gia Trọng.

"Chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi cùng mấy vết sẹo đao kiếm là muốn đảo lộn thị phi, vu oan cho những bậc danh gia vọng tộc? Triệu Gia Trọng, bao năm qua bổn quan cũng từng giao thiệp với ngươi, ngươi là kẻ thông minh, cớ gì lại hồ đồ như thế?"

Triệu Gia Trọng không tỏ thái độ, chỉ khẽ chắp tay:

"Đại nhân cũng đã nói, là tiểu nhân vu oan cho triều đình, vậy nên hết thảy mọi chuyện đều do một mình tiểu nhân khởi xướng, những người khác chẳng qua bị tiểu nhân xúi giục, bị lừa gạt mà thôi."

Ta lập tức hiểu ra.

Hắn biết đời này mình không thể đấu lại quyền thế trên cao, chỉ có thể lấy mạng mình đổi lấy một cơ hội công khai nói ra chân tướng, đổi lấy một con đường sống cho đám cựu binh Khánh Châu.

"Tướng quân!"

Lão Ngũ và Tiểu Ma Cán kinh hãi nhìn hắn.

Bọn họ từng là đồng đội, cùng nhau vào sinh ra tử. Sao họ có thể nhẫn tâm để một mình hắn gánh hết mọi thứ? Rất nhanh, trong đám đông có một kẻ "đồng phạm" đứng ra, lặng lẽ, như một tảng đá kiên định đối diện tấm biển "Chính Đại Quang Minh" trên đỉnh đầu Tri châu.

Tiếp đến, người thứ hai, thứ ba...

Một đại sảnh không nhỏ, kín đặc những cựu binh.

Muốn giết, thì giết cùng nhau đi.

Bọn họ từng cam chịu sống nhục, mong đòi lại công bằng cho linh hồn những kẻ đã khuất. Nhưng nào ngờ, hai chữ "công bằng" chỉ tồn tại trong sách vở, khắc trên bia đá, treo trên miệng đám quyền quý áo mũ chỉnh tề, như những tảng đá khổng lồ đè nặng trên lưng họ, khiến họ mệt mỏi đến không thể lên tiếng. Cuối cùng, họ cũng dần tê liệt, cúi đầu chấp nhận.

Đây chính là công bằng.

Không phải "công" trong công chính, mà là trong quan viên quyền quý.

Tri châu bật cười.

Hắn gật gù: "Ép quan phải không, ép quan?"

Tri châu vung tay áo quan màu đỏ thẫm, nhìn về phía đám dân chúng bên ngoài:

"Còn ai? Ai dám đứng ra bảo chứng cho bọn chúng? Đều ra đây cả đi!"

Bách tính lặng lẽ nhìn, không ai lên tiếng, nhưng cũng chẳng ai rời đi.

Ta bước lên một bước.

Một bàn tay từ phía sau nắm chặt lấy ta.

Là Triệu ma ma, bà rơi lệ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà.

Trước kia, hắn luôn bảo vệ ta. Ta vẫn còn nhớ, thuở nhỏ ta ham chơi, từng rủ đám bạn cố tình bỏ rơi hắn trong hang núi. Lần bị bọn buôn người bắt cóc, ta không màng hắn bị thương mà chạy trước.

Về sau, trên chiến trường, ta biết hắn cũng đến Ngọc Châu, vậy mà lại trốn tránh hắn, chỉ một lòng theo đuổi Diêu Tông Sách. Hắn nhiều lần lén đến gặp ta, dùng chút bạc dành dụm mua cho ta trang sức đẹp, đồ ăn tinh xảo, nhưng ta lại thấy hắn đáng xấu hổ, chưa từng chịu gặp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!