Một kẻ vương tôn công tử sống trong nhung lụa, lúc khai quốc luận công lại đứng cao hơn cả những lão tướng đầu bạc. Vì sao?
Cữu cữu ta… có biết những chuyện này không? Có phải cậu ta đã ngầm thừa nhận sự hy sinh của những người này, chỉ để đổi lấy sự yên ổn cho hoàng vị, tránh đắc tội với các thế gia quyền quý?
Vậy thì ta… nhà họ Từ của ta… chẳng phải cũng là một lũ đồng lõa với kẻ ác hay sao?
Ta không dám nghĩ tiếp. Nếu đúng như vậy, thì Triệu Gia Trọng sao chỉ có thể trách ta? Hắn hẳn là hận ta mới đúng. Ta đã bỏ rơi hắn, gả cho kẻ đã cướp đi tuổi xuân, sinh mạng, chiến công, và cả tiền đồ của hắn cùng các chiến hữu.
Ta làm sao còn mặt mũi ở lại đây? Ta thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt mang thiện ý của Tiểu Ma Cán.
Bóng đêm buông xuống. Trên cầu có người thắp đèn, ánh lửa lung linh trôi nổi trên dòng sông tối mịt.
Ta ôm mặt, vô thức cất bước rời đi.
"Này, đi rồi à?" Tiểu Ma Cán gọi với theo, "Nhà ngươi ở đâu? Ta còn chưa đưa ngươi về mà!"
Ta lắc đầu.
Hắn vội vàng đuổi theo, cúi xuống nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc hoảng hốt:
"Ngươi khóc đấy à? Sao lại khóc?"
Hắn luống cuống chân tay.
"Chà… Tướng quân dù trong lòng đã có người, nhưng ngươi đẹp thế này, cũng đáng gọi là tiên nữ, biết đâu sau này hắn sẽ động lòng? Ngươi cứ cố gắng thêm chút nữa, cùng lắm ta giúp ngươi."
Ta lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt vỡ tan nơi cằm. Không ngờ vừa xuống cầu, ta liền đụng phải hai người. Một bàn tay lành lạnh đỡ lấy bả vai ta.
Tiểu Ma Cán lập tức khựng lại, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của người kia.
"Tướng, Tướng quân…" Tiểu Ma Cán lắp bắp.
12.
Lão Ngũ ở bên cạnh giáng cho hắn một cái thật mạnh lên đầu: "Muốn chết à, bảo ngươi đưa người về nhà, vậy mà lại đưa đến đây!"
Ngay sau đó, hắn kéo người sang một bên, hạ giọng: "Sao còn làm nàng khóc rồi!"
"Ta có làm gì đâu." Tiểu Ma Cán ấm ức.
Ánh mắt Triệu Gia Trọng dừng trên mặt ta, lặng yên một thoáng, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào nơi ướt đẫm, giọng ôn hòa: "Khóc cái gì?"
Ta vẫn lắc đầu, cố gắng thoát khỏi tay hắn, nén nghẹn ngào: "Đừng bận tâm đến ta."
Triệu Gia Trọng không nhúc nhích: "Không bận tâm đến nàng, nàng biết đường về nhà sao?"
Hàng mi ta run rẩy khép lại, môi mím chặt, lại thêm một hàng lệ rơi xuống. Không thể tiếp tục nghe giọng hắn nữa. Ta sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.
Còn đâu đường về nhà, chỉ có con đường hồi kinh cần phải gấp rút. Ta phải nhanh chóng tìm gặp cữu cữu để tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho hắn và các tướng sĩ Kiền Châu.
Đây là món nợ ta thiếu hắn.
Trên đầu vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng, bất chợt đôi chân ta rời khỏi mặt đất. Ta mở mắt ra, thấy Triệu Gia Trọng quỳ một gối xuống, xoay người cõng ta lên lưng.
Bên cạnh, lão Ngũ và Tiểu Ma Cán trố mắt nhìn.
Ta đẩy hắn một cái: "Thả ta xuống."
Nhưng khi thấy hắn loạng choạng vì đôi chân tập tễnh, lòng ta chợt thắt lại, không dám giãy giụa thêm. Dựa vào tấm lưng tỏa ra hương tre trúc nhàn nhạt của hắn, ta lẩm bẩm: "Hà tất phải đối tốt với ta như vậy, ta không đáng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!