Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi Mạnh Tư Duy đi khỏi lớp một chuyến rồi quay trở lại, có một nhóm quần chúng ăn dưa đang hóng hớt trước chỗ báo tường trong lớp học.

Cô vừa bước vào thì bị một lực lớn lôi đi.

Chung Ý phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo Mạnh Tư Duy ra đến hành lang, nghiến răng nghiến lợi ấn cô vào lan can, tâm trạng giống hệt như một thùng thuốc nổ: "Mạnh Tư Duy, cậu đủ rồi đấy."

"Cậu nằm mơ giữa ban ngày, có viết bừa thì cũng phải có mức độ thôi được không?"

"Cậu sợ người khác không biết cậu thích Bùi Thầm à, bị cười nhạo còn chưa đủ sao?"

Mạnh Tư Duy đối diện với Chung Ý đột nhiên nóng nảy như vậy thì nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao vậy?"

Chung Ý chống nạnh: "Lại còn sao á?"

"Có phải bởi vì Bùi Thầm được tuyển thẳng vào đại học P nên cậu cũng viết đại học P đúng không?"

Cô ấy vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc vai Mạnh Tử Duy: "Đó là ngôi trường mà chúng ta có thể mơ tưởng sao? Cũng giống như Bùi Thầm, đó là người mà cậu có thể tơ tưởng chắc?"

Mạnh Tư Duy rốt cục cũng hiểu ra nguyên nhân khiến Chung Ý nóng nảy như vậy.

Phản ứng của Chung Ý, có lẽ cũng chính là hình ảnh thu nhỏ của những người khác sau khi nhìn thấy tên trường nguyện vọng của cô.

Có điều Chung Ý là bạn của cô, cho nên càng cảm thấy đau đầu đến hết nói nổi, còn những người khác, có lẽ phần nhiều là châm biếm và mỉa mai.

Mạnh Tư Duy nắm chặt tay Chung Ý, ý bảo cô bình tĩnh lại, rũ mắt xuống nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: "Nhưng mình thật sự rất muốn thi vào đại học P."

Học cùng một trường đại học với Bùi Thầm.

Chung Ý: "…"

Cô ấy bày ra một biểu cảm phức tạp: "Vậy mình cũng thật sự rất muốn vào trường đại học T đây này."

"Vì một người con trai mà muốn thi vào đại học P, Mạnh Tư Duy, cậu muốn từ bỏ bản thân mình như vậy sao? Cậu thật sự sa ngã không chịu cầu tiến như vậy à?"

Mạnh Tư Duy bị Chung Ý nói đến mức biểu cảm có chút ngơ ngác, thuận miệng đáp: "Muốn thi vào đại học P còn không phải là cầu tiến sao?"

"Mình cũng đâu có bỏ học vì cậu ấy."

Thế là lần này đến lượt Chung Ý bị nói cho không biết đáp lại như nào.

Đối với một học sinh chuẩn bị lên lớp 12 mà nói, hình như không có chuyện gì được coi là cầu tiến hơn việc muốn thi vào đại học P nữa thì phải.

Vậy nên Mạnh Tư Duy hiện tại... thật ra cũng khá cầu tiến đấy chứ nhỉ?

Thậm chí phải gọi là cầu tiến quá mức. Từ những học sinh trung học cho đến các em nhỏ mẫu giáo, bất kỳ một học sinh nào hét lên rằng ước mơ của tôi là thi đậu đại học P, dường như đây là chuyện cực kỳ dũng cảm và đáng để khích lệ.

Chung Ý phát hiện hình như bản thân đã bị Mạnh Tư Duy làm cho hồ đồ luôn rồi.

Nhưng không cần biết nói thế nào, trực giác mách bảo cô ấy, Mạnh Tư Duy thi đại học P vì tình yêu chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Vậy nên Chung Ý không định vòng vo thêm với Mạnh Tư Duy nữa, trực tiếp từ phía sau đẩy eo cô tiến vào phòng học: "Cậu mau đi sửa ngay cho mình."

"Chúng ta sau này cùng nhau cố gắng hướng tới trường Sư phạm tỉnh G."

"Cậu đừng có nhớ đến cậu ấy nữa, lẽ nào cậu không nhìn thấy vết thương trên mặt Bùi Thầm hôm nay sao? Mình cảm thấy bị đụng phải chỉ là giả thôi, nói không chừng là đánh nhau vì nữ sinh nào ấy chứ."

Chung Ý cứ cằn nhằn liên hồi, còn Mạnh Tư Duy thì không khỏi nhớ đến dáng vẻ Bùi Thầm bị mấy tên côn đồ bao vây vào buổi tối ngày cuối tuần.

Cô không nói chuyện này với bất cứ ai, kể cả Chung Ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!