Chương 6: ĐOẠT CÚP

Mạnh Tư Duy thấy nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm quay đầu sang, dường như đang nói gì đó với cậu.

Nụ cười của nữ sinh ngọt ngào mà Bùi Thầm cũng không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí cậu còn không quay đầu trả lời, ánh mắt lạnh nhạt, dường như đang nhìn về phía sân đấu.

Nhìn hai người như thế nào cũng không giống một đôi tình nhân.

Thế là tâm trạng Mạnh Tư Duy lập tức thả lỏng.

Cô dùng sức vẫy tay về phía Bùi Thầm, lúc thấy ánh mắt của thiếu niên cuối cùng cũng bị cô hấp dẫn thì dùng khẩu hình miệng nói với anh: "Nhìn mình."

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Trận chung kết năm nay dường như kịch liệt hơn tất cả những trận đấu lần trước.

Mạnh Tư Duy với tư cách là thành viên chủ lực dẫn đội thi đấu của Trường Nghi tiến thẳng vào trận chung kết rõ ràng đã thu hút được sự chú ý của đối phương, thế là cách chơi của đội thi đấu trường Sùng Đức năm nay hoàn toàn không giống những năm trước, chiến thuật của toàn bộ thành viên trong đội đều rõ ràng hướng về số 7 Mạnh Tư Duy.

Hôm nay từ lúc bắt đầu Mạnh Tư Duy đã bị mấy nữ sinh của Sùng Đức theo sát, hơn nửa hiệp cũng không phát huy được chút thế mạnh nào, cơ hội để cô khống chế cầu cũng vô cùng ít, nửa trận đấu trôi qua, Trường Nghi thua Sùng Đức 0:1.

Nghỉ ngơi giữa trận, lão Hàn đã dự đoán được trước chắc chắn hôm nay Sùng Đức sẽ đề phòng Mạnh Tư Duy, nếu so về thực lực thì chung quy Trường Nghi cũng có chênh lệch nhất định với Sùng Đức, chỉ là điều hiện tại ông ấy quan tâm nhất chính là vết thương của Mạnh Tư Duy.

"Còn có thể ra sân không?" Lão Hàn lo lắng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mắt cá chân phải của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy buồn bực ngồi uống nước. Lúc đầu chân phải của cô đã gần khỏi hẳn, không biết có phải do nguyên nhân ban nãy chạy quá nhiều trong trận đấu hay không mà lúc này lại bắt đầu có cảm giác hơi nhức.

Một nữ sinh trong đội thấy vậy thì hơi ủ rũ lên tiếng: "Hay là đừng ra sân nữa."

Tất cả mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, không khí đột nhiên bắt đầu trở nên ngột ngạt, vì hiện tại tình hình thi đấu như vậy, nếu như Mạnh Tư Duy lại rút lui thì dường như Trường Nghi đã định sẵn sẽ thua trận chung kết này.

Có thể vào đến chung kết đã là thành tích tốt nhất, nhưng có ai lại không hy vọng có thể xảy ra kỳ tích thần kỳ như trong truyện tranh chứ.

Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn về khu vực nghỉ ngơi phía đối diện của Sùng Đức.

Không khí bên phía Sùng Đức rõ ràng nhẹ nhõm hơn Trường Nghi nhiều, một đám người vây quanh chỗ uống nước nghỉ ngơi thương lượng chiến thuật, thậm chí khóe miệng còn có ý cười nhẹ nhõm.

Mạnh Tư Duy nhìn mấy thành viên trong đội thi đấu trường Minh Anh hôm nay đến xem trận thi đấu cũng chạy đến khu nghỉ ngơi của Sùng Đức nói chuyện phiếm, rõ ràng quan hệ của hai đội thi đấu rất tốt, trước kia hai đội vẫn luôn cùng chung chí hướng, thay phiên nhau giữ chức quán quân và á quân, lần này bỗng nhiên bị Trường Nghi xông đến phá hỏng bố cục, vậy nên xem ra bây giờ họ sẽ lựa chọn đoàn kết nhất trí đối ngoại.

Mạnh Tư Duy nhớ đến lần thi đấu trước với Minh Anh, cây cơ kia lặng lẽ ngáng dưới chân cô.

Hơn nửa hiệp ban nãy, không biết là vô tình hay cố ý, cô luôn cảm thấy động tác của những người chuyên phòng ngự cũng không "sạch sẽ" lắm..

Mạnh Tư Duy nặng nề hít vào một hơi, cuối cùng lại một lần nữa nhìn về bầu không khí ngột ngạt của đồng đội.

"Em ra sân." Cô nói rõ ràng.

Đồng đội và cả lão Hàn nghe xong lập tức nhìn về phía cô bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng kiên định của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy nắm chặt hai tay.

Từ ngày cô bắt đầu luyện thể dục, cô đã biết chuyện thắng thua trên sàn đấu là chuyện thường tình, xưa nay cô không sợ thua, có thể thua nhưng tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.

Hơn nữa, các cô cố gắng vào trận chung kết như vậy, vất vả lắm Bùi Thầm mới ngồi ở trên khán đài, cô không muốn cho cậu thấy dáng vẻ mình bị đối thủ phòng bị đến mức chó cùng rứt giậu.

Rất kì diệu, sau khi Mạnh Tư Duy kiên định nói một câu "Em ra sân" xong, bầu không khí của Trường Nghi dường như lập tức có sự thay đổi diệu kỳ.

Lão Hàn  sắp xếp chiến thuật một lần nữa, tạo một biện pháp đối phó lại chiến thuật chuyên phòng bị Mạnh Tư Duy của Sùng Đức, các thành viên tập hợp lại một chỗ nghiêm túc nghe lão Hàn sắp xếp, cuối cùng mọi người chồng tay lên nhau: "Cố lên!"

Thời gian nghỉ giữa trận kết thúc, nửa sau của trận đấu bắt đầu.

Mạnh Tư Duy vẫn đứng giữa sân để phát cầu như cũ, đối diện với cô là đội trưởng của đội thi đấu trường Sùng Đức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!