Chương 2: THANH THANH TỬ CÂM

Tiết tự học buổi tối, Chung Ý quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy ở sau lưng, người bây giờ đang chống cằm ngẩn người.

Từ góc nhìn của cô ấy đúng lúc phát hiện giáo viên chủ nhiệm Trần Xuân Hồng đang đi về phía phòng học từ bên ngoài cửa sổ, Chung Ý lập tức đẩy nhẹ bàn học của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Chung Ý nhanh chóng quay người lại.

Mạnh Tư Duy biết Trần Xuân Hồng đang đến, vì vậy cô cầm bút lên, cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp.

Trần Xuân Hồng luôn luôn xuất quỷ nhập thần, bà ấy đi quanh lớp học khoảng mười mấy phút xong mới ra ngoài. Sau đó, Chung Ý cảm thấy lưng ngưa ngứa, Mạnh Tư Duy ném cho cô ấy một mảnh giấy.

Chung Ý mở mảnh giấy ra, Mạnh Tư Duy viết một câu bằng kiểu chữ tinh tế và cuồng dã của cô: Gương mặt mình có phải là rất đại chúng hay không?

Chung Ý bị vấn đề này làm cho bó tay, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải Mạnh Tư Duy đang nói chuyện Versailles với cô ấy hay không.

Mạnh Tư Duy nhanh chóng nhận được tờ giấy Chung Ý ném tới, trên đó viết: Mọi người đều có một khuôn mặt một mét năm?

Mạnh Tư Duy: "..."

Mạnh Tư Duy không biết cách ăn mặc. Nếu không mặc đồng phục học sinh thì cô luôn mặc áo phông và quần đùi của đội huấn luyện, tóc buộc đuôi ngựa thấp chạy trên sân tập, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự xinh đẹp của cô. Nếu như không phải vì vóc dáng cô quá cao lại được tập thêm một số bài huấn luyện từ ngày còn nhỏ, thì có lẽ cô có thể thử tham gia đội thể dục nhịp điệu ở bên cạnh.

Chỉ là xinh đẹp cũng chia muôn vàn kiểu, có người minh diễm, cũng có người thanh tú. Mạnh Tư Duy có một khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn và đôi môi hình trái tim đầy đặn càng tăng thêm vẻ ngây thơ ngọt ngào trên khuôn mặt. Xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ nhìn mặt thôi cũng cho người khác cảm giác em gái đáng yêu như vậy chắc chỉ cao 1m50 thôi.

Mạnh Tư Duy vò vò tờ giấy mà Chung Ý ném trở lại, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh, nơi mà Bùi Thầm đã ngồi hai tuần trong học kỳ trước, sau đó nản lòng chống cằm lên bàn.

Cô đã tưởng tượng đến khả năng mình bị từ chối, thậm chí còn nghĩ đến lời nói "chữa cháy" cho sự từ chối đó rồi. Dù sao thì đó cũng chỉ là tình cảm đơn phương của cô, ai biết rằng sự thật còn tàn khốc hơn việc bị từ chối ——

Bùi Thầm đã quên mất cô.

Hay nói cách khác là cậu hoàn toàn không nhớ từng có một người như cô. Mạnh Tư Duy tự hỏi một lúc rằng Bùi Thầm có nhìn cô trong hai tuần ngồi cùng bàn ở học kỳ trước hay không.

Mạnh Tư Duy cẩn thận nhớ lại các chi tiết, cuối cùng đau khổ phát hiện ra rằng Bùi Thầm hình như không nhìn đến cô, hầu hết thời gian đều là cô đang nhìn cậu.

Mạnh Tư Duy phồng má, giống như một con chuột nhỏ.

Vì vậy, những gì cô nhận được là hai chữ "Tránh ra."

Mạnh Tư Duy không phản ứng quá nhiều đối với câu "Tránh ra" kia, bởi vì Bùi Thầm hoàn toàn không nhớ rõ cô, thậm chí cô còn cảm thấy điều này nói rõ rằng Bùi Thầm không phải là một cái điều hòa trung tâm luôn tỏa ra hơi ấm khắp nơi, tính cách cậu lạnh lùng giống như khuôn mặt của cậu vậy.

Mạnh Tư Duy nằm trên mặt bàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy ra một chồng giấy viết thư còn sót lại từ tiết kiểm tra trước. Tờ giấy trắng mới tinh, cô đặt tờ giấy ngay ngắn trên bàn, rồi dùng bút viết một bức thư tình.

Bức thư tình của Mạnh Tư Duy được viết trong mấy ngày.

Điều này cũng không phải bởi vì nội dung cô viết quá nhiều, mà là bởi vì trình độ văn hóa của cô thật sự có hạn, cô lại không thể cầm bút viết linh tinh như khi viết ngữ văn được. Đời này của cô chưa bao giờ viết một cái gì đó nghiêm túc như vậy. Mỗi một câu Mạnh Tư Duy viết trong thư tình, cô đều phải đắn đo cắn bút thật lâu, chỉ hận vốn từ ngữ mình có thể sử dụng được quá ít, nghĩ đi nghĩ lại xem câu này có phù hợp không, Bùi Thầm có thể hiểu được tấm lòng của cô hay không.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Cuối thư tình, Mạnh Tư Duy còn lục tung lên, cuối cùng tìm được một bài thơ tình trên mạng liền thêm vào, bởi vì đọc giải thích cô cảm thấy bài thơ này rất phù hợp tâm trạng của mình. Bài thơ nói về tình yêu mãi không quên của một người đối với người trong lòng của mình, trích từ "Trịnh Phong

- Kinh Thi", cô cũng thích Bùi Thầm như vậy đó.

"Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?

Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?

Khiêu hề thát hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề."

(Áo chàng bâu vải xanh xanh, nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời. Ví bằng em chẳng đến chơi, sao chàng chẳng gởi vài lời viếng thăm?)

Xanh xanh tua ngọc của chàng, nhớ ai em nghĩ xốn xang xa vời. Ví bằng em chẳng đến chơi, sao chàng lại chẳng đến nơi em chờ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!