Chương 16: BẢO VỆ THỰC PHẨM

Lúc Mạnh Tư Duy đọc xong Wechat Chung Ý gửi đến thì cũng là lúc cửa chính mở ra.

Cô nhanh chóng úp màn hình điện thoại vào trước ngực, không hiểu sao bản thân cứ có cảm giác chột dạ.

Dù nói thế nào đi chăng nữa thì bàn tán sau lưng người khác, thậm chí còn chế giễu cuộc sống không như ý của học bá ngày trước cũng không tốt chút nào.

Có lẽ vì chột dạ nên đêm nay Mạnh Tư Duy nói nhiều hơn bình thường, không hiểu sao đột nhiên cô thốt lên một câu: "Cậu về rồi."

Sau đó cô thấy động tác thay giày trước cửa của Bùi Thầm hơi dừng lại, ánh mắt anh nhìn qua mang theo sự tìm tòi nghiên cứu vì không hiểu.

Mạnh Tư Duy nói xong cũng muốn bịt miệng mình lại.

Bùi Thầm hối hận xanh ruột hay không cô không biết, nhưng hiện tại cô hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn rồi.

Thế là vì muốn phá vỡ sự xấu hổ bất thình lình này mà Mạnh Tư Duy đành phải căng da đầu lên bổ sung một câu: "Tôi nói là tôi chuẩn bị nấu đồ ăn khuya, cậu có muốn một phần không?"

Cô hỏi xong thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, thậm chí căn bản cô không có dự định nấu đồ ăn khuya.

Đối với người tên Bùi Thầm này, Mạnh Tư Duy biết chuyện bị anh từ chối là một chuyện vô cùng bình thường, từ chối đi ăn cùng nhau, từ chối thư tình, từ chối xem cô thi đấu, thậm chí còn từ chối việc cô thi cùng một trường đại học với anh, nếu có một ngày Bùi Thầm không từ chối cô thì cô mới cảm thấy không bình thường.

Cho dù bây giờ cô không còn là bạn học nữ theo đuổi anh nữa mà là bạn thuê cùng nhà, Bùi Thầm rõ ràng vẫn không phải người quen và thích tiếp xúc quá nhiều với bạn cùng nhà.

Mạnh Tư Duy thậm chí đã chuẩn bị sẵn một câu lời thoại "Nếu cậu không ăn thì tôi cũng lười nấu" để chốt hạ.

Kết quả, trong yên lặng, cô nghe thấy một tiếng đến từ người đàn ông kia khiến cô không kịp trở tay: "Được."

Mạnh Tư Duy: ?

Lúc cô còn đang nghi ngờ có phải do bản thân nghe nhầm hay không thì người đàn ông đối diện đã hỏi cô: "Ăn cái gì?"

Mạnh Tư Duy có hơi không khống chế được vẻ mặt của mình.

"...?"

...

Hai mươi phút sau, Mạnh Tư Duy ôm bát sủi cảo trước mặt, một lúc rồi vẫn có cảm giác không chân thật.

Người đàn ông đối diện ăn cơm yên tĩnh mà nhã nhặn, không có âm thanh gì nhưng tốc độ ăn cơm lại không chậm chút nào.

Cảm giác không chân thật của Mạnh Tư Duy tiếp tục kéo dài đến khi nhìn thấy từng viên sủi cảo của mình bị người đàn ông kia ăn hết, sau đó cảm giác chân thực xuất hiện, tất cả đều biến thành đau hết cả ruột gan..

Chung Ý nói Bùi Thầm hối hận, cô ngược lại không nhìn thấy chút hối hận nào, nhưng hôm nay cô hối hận với từng hành động của mình từ lúc tối đến giờ là sự thật.

Thứ Bùi Thầm ăn chính là bánh bao sủi cảo mà mẹ cô đặc biệt làm cho cô lần trước, Mạnh Tư Duy vẫn không nỡ ăn, nhưng vừa rồi lục tủ lạnh cũng chỉ phát hiện đây là thứ duy nhất có thể bỏ nồi nấu nhanh.

Còn mấy miếng sủi cảo cô để lại trong đĩa, hiện tại cũng bị Bùi Thầm ăn hết.

Mạnh Tư Duy nhìn dáng vẻ Bùi Thầm ăn sủi cảo, bỗng nhiên cảm thấy cả người không ổn chút nào.

Lúc trước khi vẫn còn là thiếu nữ nhiệt huyết học thể dục, mỗi ngày cô đều xem ba bữa là chuyện quan trọng, bây giờ là một cảnh sát nhân dân vất vả cần cù cũng vẫn cảm thấy cần đồ ăn ngon để bổ sung năng lượng, an ủi một ngày làm việc mệt mỏi.

Thích một người là bạn sẽ muốn ăn cơm với anh ấy, nguyện ý chia sẻ tất cả đồ ăn ngon trên thế giới cho anh ấy, thậm chí chỉ cần nhìn anh ấy ăn cơm bạn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng khi bạn không còn thích một người nữa, những cảm giác tốt đẹp này sẽ không còn sót lại gì.

Hiện tại Mạnh Tư Duy chỉ muốn lắc vai Bùi Thầm, muốn anh phun trả lại cô tất cả những viên sủi cảo mà anh đã ăn.

Mạnh Tư Duy chọc mấy cái sủi cảo trong bát của mình, càng chọc càng tức, chọc đến mức tất cả nhân bên trong sủi cảo đều lòi ra ngoài.

Mấy phút sau, cuối cùng Bùi Thầm cũng để đũa xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!