Chương 13: XÃ SÚC (1)

Có lẽ vì họ "Bùi" không quá phổ biến, nên Châu Vũ An nhướng mày khi nhắc đến vị trưởng công tố viên kia.

Mạnh Tư Duy đang uống sữa đậu nành thì chợt khựng lại khi nghe đến cái họ này.

Cô sống tới bây giờ thật ra cũng đã từng biết một người có họ "Bùi".

Chỉ là cả hai không tiếp tục thảo luận quá nhiều về họ này nữa, Châu Vũ An nói chi tiết cho Mạnh Tư Duy về quá trình phát hiện vụ án xác chết nữ không đầu.

…………..

Sau một ca làm việc thâu đêm suốt sáng, Mạnh Tư Duy trùm đầu ngủ cho đến khi mặt trời lặn về Tây.

Giấc ngủ này của cô cũng không ngon giấc. Cô vô duyên vô cơ mơ đến rất nhiều việc thời cấp ba. Hầu hết các cảnh đều là trên sân khúc côn cầu của trường, cô đang dẫn đội viên thi đấu, trong mơ vẫn luôn mạnh mẽ giành lấy quả bóng và chuyền bóng. Cảnh còn lại là cảnh trong lớp, cô ngồi ở hàng ghế cuối tâm trạng chán nản lật sách, thẫn thờ nhìn bóng lưng của thiếu niên hàng ghế trước.

Khi giấc mơ kết thúc, Mạnh Tư Duy mê mang xoa xoa cái đầu rồi ngồi dậy khỏi giường, sau đó lấy điện thoại từ dưới gối ra xem giờ.

Wechat có mấy cái tin nhắn chưa đọc.

Chủ nhà gửi vào buổi chiều, nhắc nhở cô trả tiền thuê nhà.

Sau đó Mạnh Tư Duy tính toán thời gian mới thấy rằng chỉ còn ba ngày nữa là đến lần thanh toán tiền thuê nhà tiếp theo.

Tiền thuê nhà được trả theo quý, 4800 tệ một tháng, ba tháng tổng cộng là 14400 tệ.

Sau khi tính ra con số khổng lồ này, Mạnh Tư Duy nhe răng trợn mắt hít một hơi, đầu óc vốn đang hỗn loạn lập tức tỉnh táo lại. Cô nghĩ đến việc kết thúc hợp đồng thuê nhà, nhưng nếu đột nhiên kết thúc hợp đồng thuê nhà thì cô không thể lấy lại tiền đặt cọc thuê nhà, đồng thời cô không thể đảm bảo rằng cô có thể tìm được một căn nhà thích hợp trong khoảng thời gian ngắn.

Thực ra thì, nếu không phải cô dành hết tiền lương của mình để trả tiền hàng tháng thì bây giờ cuộc sống của cô có lẽ sẽ rất dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Duy lại một lần nữa ở trong lòng mắng chủ đầu tư chó má.

Cô vén chăn lên đứng dậy khỏi giường, đang chuẩn bị làm bữa tối cho mình thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

"Người môi giới" gửi cho bạn một tin nhắn mới.

Tay Mạnh Tư Duy run một cái khi nhìn thấy người gửi này, trong sự chờ đợi cô mở Wechat ra.

Từ đầu tiên của người môi giới đó là  "Chị".

Người môi giới cho biết chiều nay anh ta đã đưa khách thuê qua xem nhà. Bởi vì chị ngủ trong phòng nên không quấy rầy chị. Người thuê nói rằng hài lòng về căn nhà, là nam, hiện đang làm việc ở thành phố C, là nhân viên văn phòng, thích sạch sẽ. Xin hỏi chị cảm thấy như thế nào?

Mạnh Tư Duy không ngờ rằng buổi chiều lúc cô ngủ người môi giới sẽ đưa người đến xem nhà. Vừa được tin thúc giục trả tiền của chủ nhà thì tin tức này giống như một cây cỏ cứu mạng cho cô, nhưng cô vẫn nên hỏi người môi giới sớm thì tốt hơn.

"Cậu có đem tình huống của tôi nói với anh ấy không?"

Người môi giới ngay lập tức nói rằng người thuê chấp nhận công việc cùng chế độ làm việc và nghỉ ngơi của chị. Đối với người vì nhân dân phục vụ thì anh luôn thể hiện sự tôn kính và kính trọng, đồng thời ban ngày anh ấy sẽ đi làm, vì vậy chắc là sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của chị.

Mạnh Tư Duy hào hứng nói "Yes!" vào điện thoại.

Cô lập tức trả lời: [Cậu đưa chiếc chìa khoá còn lại cho anh ấy đi, nói với anh ấy rằng có thể chuyển đến bất cứ khi nào anh ấy muốn.]

Người môi giới: [Ok. jpg]

…………..

Tìm được một người bạn cùng phòng mới để chia sẻ tiền thuê nhà, lúc đi làm Mạnh Tư Duy cũng cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.

Cảnh Bằng cười hỏi cô: "Em tìm được bạn cùng phòng mới rồi à?"

Mạnh Tư Duy mừng đến mức nhảy dựng lên: "Tìm được rồi, tìm được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!