Chương 9: (Vô Đề)

Hứa Niệm Niệm đứng một bên im lặng quan sát bị sững sờ, Lục Lệ Thành… đến bây giờ vẫn chưa tin rằng cô đã ch*t sao.

Vậy nên mới lừa mình dối người?

Bà Lục khóc càng ngày càng lớn: "Lệ Thành, Niệm Niệm ch*t rồi, sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."

"Bọn con đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ con, con là chồng của cô ấy, bọn con nên sớm chiều bên nhau, sao cô ấy có thể không xuất hiện trước mặt con nữa chứ?"

Lục Lệ Thành lần nữa bỏ qua nửa câu trước, đột nhiên ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào ngón áp út trống không, giống như nhớ ra gì đó, khàn giọng nói: "Có phải con không đeo nhẫn cô ấy mua nên cô ấy giận không?"

Nhớ đến việc đánh mất hai chiếc nhẫn, Lục Lệ Thành lần nữa trắng bệch mặt. Anh không chần chừ giật kim truyền dịch ra, lật chăn xuống giường.

"Lệ Thành, con làm gì vậy…"

"Lệ Thành, con còn đang truyền dịch mà…"

Mẹ Lục, bà Lục hoàn toàn không biết Lục Lệ Thành muốn làm gì vội đuổi theo sau. Nhưng vừa nắm lấy tay Lục Lệ Thành lại bị anh giật ra: "Cút!"

Sau đó, anh như phát điên, ai cũng mặc kệ, chuyện gì cũng không lo, một mạch lẩm bẩm hai chữ "nhẫn cưới", mặt trắng bệch đi ra khỏi bệnh viện, sau đó lên xe.

Lục Lệ Thành như không muốn sống, giống như cuồng phong vượt mất cái đèn đỏ, đến cả Hứa Niệm Niệm cũng sợ mất mật, cuối cùng mới dừng dưới công ty.

Cho đến khi thấy anh lái xe đến đây Hứa Niệm Niệm mới biết anh muốn làm gì.

Lúc trước chính tay anh vứt nhẫn cưới cô mua từ trên văn phòng chủ tịch xuống.

Bây giờ anh muốn tìm lại nó.

Nhưng quá muộn rồi.

Lúc còn sống cô không thể tận mắt thấy anh đeo, giờ đã ch*t thì không còn ý nghĩa gì nữa. Cũng giống như lúc anh vứt chiếc nhẫn từ tầng cao xuống, qua nhiều ngày, chiếc nhẫn đó cũng biến mất tăm.

Rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Quả nhiên Lục Lệ Thành tìm trong bụi cỏ cả một tiếng đồng hồ, thậm chí không tiếc nửa quỳ xuống đất, chiếc quần tây đắt đỏ dính đầy cỏ dại li ti cũng không tìm được chiếc nhẫn cưới lúc trước bị anh vứt đi.

Thấy anh sắp lật tung cả bụi cỏ cũng không tìm được, Hứa Niệm Niệm tưởng anh định từ bỏ, không ngờ anh đột nhiên tóm lấy người nhân viên quét dọn đang dọn dẹp.

Sau khi nghe thấy nơi này mỗi ngày đều sẽ được quét dọn, rác mỗi ngày đều được thu dọn, được vứt vào bãi rác vào giờ này mỗi ngày, trong mắt Lục Lệ Thành bỗng lóe lên một tia hy vọng, tiện tay đưa cho nhân viên dọn dẹp một xấp tiền rồi lập tức lên xe.

Đích đến lần này của anh là bãi rác.

Cho đến khi Lục Lệ Thành đến bãi rác, xuống xe và hỏi người phụ trách đợt rác mới nhất được đưa đến chỗ nào. Trong lòng Hứa Niệm Niệm nghĩ việc Lục Lệ Thành sắp làm chắc không giống như cô nghĩ đâu nhỉ.

Nhưng sự thật chứng minh, sự điên cuồng của Lục Lệ Thành rõ ràng vượt quá tưởng tượng của cô.

Thấy anh từng bước từng bước đi về phía đống rác khổng lồ ở cuối bãi rác, Hứa Niệm Niệm bị sốc, không khỏi vươn tay kéo anh lại: "Lục Lệ Thành, anh muốn làm gì?"

"Lục Lệ Thành, không tìm được đâu, anh đừng tìm nữa!"

"Lục Lệ Thành, em không trở về không liên quan đến chiếc nhẫn, là em không thể về được nữa, ngoan, đời này sống cho tốt."

"Lục Lệ Thành!"

Không biết Hứa Niệm Niệm đã khuyên bao nhiêu câu nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, vậy nên từ đầu đến cuối đều ngó lơ. Khi Hứa Niệm Niệm sốt ruột khuyên hết câu này đến câu khác, anh kéo cà vạt trên cổ xuống rồi bước vào đống rác chất cao như núi, mùi hôi thối nồng nặc, còn có ruồi nhặng bay xung quanh.

Sau đó, anh không màng đến sự dơ bẩn và hôi thối khắp nơi, bắt đầu lật từng túi rác tìm kiếm.

Anh có chứng ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!