Chương 8: (Vô Đề)

Bà Lục hồi thần trước tiên, không bỏ cuộc mà bắt lấy Liễu Nguyệt: "Liễu Nguyệt, con nói gì đi, người lúc đầu liều ch*t cứu cả nhà ta từ trận động đất ra là ai? Lúc đó khi chúng ta tỉnh lại, người canh trước giường bệnh chúng ta là con, tự con nói là con cứu chúng ta từ trong đó ra mà!"

Trước nay Lục gia dạy dỗ phải xem trọng ân nghĩa. Mấy năm nay cũng vì cô ta cứu họ, vậy nên mới đổi xử khác biệt với cô.

Bà và mẹ Lục cũng vì cô ta cứu họ nên mới coi cô quan trọng hơn ai hết!

Nhưng bây giờ sao lại biến thành Hứa Niệm Niệm!

Ân nhân cứu mạng cả nhà họ sao lại biến thành Hứa Niệm Niệm!

"Liễu Nguyệt, con nói đi, con nói gì đi!"

Đối diện với sự chất vấn của bà Lục và đối chất của nhân chứng, Liễu Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời. Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô ta, cô ta chỉ một lòng muốn chạy nhưng bị Lâm Thiếu Sâm giữ chặt, cả người không nhúc nhích được, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy, gương mặt trở nên trắng bệch. Nhưng biểu cảm chột dạ như vậy đủ để chứng tỏ tính chân thực của lời Tiểu Thành nói.

"Đủ rồi!" Lục Lệ Thành đau đến không thiết sống siết chặt nắm tay, cả người không nhịn được run rẩy.

"Lục Lệ Thành, người nên nói đủ rồi không phải anh, mà là Niệm Niệm. Cả đời cô ấy chưa từng làm việc gì xấu nhưng lại để cô ấy gặp phải anh, Lục gia các anh mà cả đời phải chịu dày vò."

"Thật nực cười, có những người tự coi mình là con của ông trời nhưng lại nhận nhầm người, yêu nhầm người, từ đầu đến cuối không phân biệt được người trong lòng mình là ai."

Lâm Thiếu Sâm không xem nổi nữa, cũng không muốn đôi co thêm với ai, chỉ cười lạnh lùng, moi bút máy từ trong ng*c ra.

"Nếu mọi việc đều được làm rõ vậy mau ký đi, sau khi ký tên xong, Hứa Niệm Niệm toàn tâm toàn ý, trong tâm trí đều là anh sẽ không tồn tại nữa. Từ nay về sau, Hứa Niệm Niệm là đại tiểu thư Hứa gia, cũng là đại tiểu thư Hứa gia kiêu ngạo rạng rỡ, kể từ nay không còn liên quan gì đến Lục gia các người nữa."

"Lục Lệ Thành, chúc mừng anh muốn gì được nấy, tận hưởng sự cô độc vô hạn."

Đáy mắt Lục Lệ Thành chất chứa đau khổ, anh thậm chí còn nghĩ, do dù bị nghìn dao róc thịt e là cũng không so được với một phần ba sự khó chịu trong lòng anh.

Anh không ký tên, cũng không nói gì, chỉ nắm chặt giấy nhận t/hi t/hể rồi nhanh chóng rảo bước ra ngoài.

Chưa ch*t.

Hứa Niệm Niệm chưa ch*t.

Hứa Niệm Niệm của anh sẽ không ch*t.

Anh phải tìm cô nhanh thêm một chút, nhận lỗi với cô, nói lời xin lỗi với cô, nói với cô những năm nay là anh tồi tệ, cô muốn đánh muốn mắng đều được.

Là anh vô dụng, lâu như vậy vẫn chưa tìm được cô, anh không nên đến bữa tiệc đó, nói cho cùng thì có liên quan gì đến anh, những người trên đời này thì có liên quan gì tới anh? Cô cố tình trốn, anh lại chậm trễ lâu như vậy không đi tìm cô, nếu không tìm được cô sẽ tức giận.

E là sau này sẽ thật sự mặc kệ anh.

Vậy nên anh phải mau chóng tìm được cô, phải tìm nhanh chút mới được.

Mọi người đều không biết Lục Lệ Thành muốn làm gì, chỉ thấy anh bước nhanh đến sảnh của bữa tiệc, nhưng chưa được mấy bước anh đột nhiên phun một ngụm máu, sau đó cả người ngã xuống đất.

Trước khi ch*t, Hứa Niệm Niệm luôn có một thắc mắc.

Thậm chí thắc mắc này sau khi ch*t rất lâu cũng không hiểu.

Đó chính là… tại sao người của Lục gia lại tốt với Liễu Nguyệt đến vậy?

Tuy nói là có lẽ Liễu Nguyệt biết cách lấy lòng, nhưng cũng đối tốt một cách quá đáng, hơn nữa còn so sánh với thái độ họ đối với cô.

Mà vấn đề này hôm nay cuối cùng cũng có câu trả lời.

Hóa ra là vậy.

Hóa ra chính là như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!