Lục Lệ Thành hơi sững sờ, sau đó lạnh lùng cười thành tiếng: "Lâm Thiếu Sâm, nếu anh nói dối cũng nói cho giống một chút. Hai tháng trước Hứa Niệm Niệm vẫn còn ổn, bây giờ anh nói với tôi cô ấy ch*t rồi?"
"Bụp!" Lâm Thiếu Sâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hung hăng đấm vào mặt anh, anh ta giơ nấm đấm lên muốn đánh tiếp, nhưng lần này bị Lục Lệ Thành vung tay ngăn lại.
Mắt hai người đều đỏ ngầu, Lục Lệ Thành hung hăng túm lấy cổ tay anh ta, từng câu từng chữ như phát ra từ kẽ răng.
"Tôi ra lệnh cho anh bây giờ đưa Hứa Niệm Niệm tới đây!"
Nhìn hai người đánh nhau, Hứa Niệm Niệm ở bên cạnh không biết phải làm sao, cô cố gắng vươn tay kéo tay Lâm Thiếu Sâm ra nhưng chỉ tốn công vô ích.
Cảnh tượng tồi tệ nhất xảy ra, Hứa Niệm Niệm nhắm mắt, chỉ có thể mặc cho hai người đánh nhau.
"Lục Lệ Thành, anh cho rằng vì sao anh còn sống được để ở đây quơ chân múa tay với tôi? Là Niệm Niệm đã hiến tim cho anh, cô ấy dùng mạng mình để đổi cho anh!"
"Đùng đoàng!"
Giống như bị sét đánh, chấn động đến nứt vỡ xương cốt của Lục Lệ Thành, anh phản công túm chặt cổ áo Lâm Thiếu Sâm: "Anh nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"
Nhìn bộ dạng điên cuồng của anh, Lâm Thiếu Sâm ngược lại thấy nhẹ nhõm. Anh ta dùng sức đẩy Lục Lệ Thành ra, cuối cùng cũng nói ra sự thật vẫn luôn giấu diếm.
"Tin hay không tùy anh, nửa năm trước cô ấy chẩn đoán ra mắc ung thư dạ dày, còn việc hiến tim của anh lại vô cùng cấp bách, nên cô ấy từ bỏ việc trị liệu để cho anh một trái tim khỏe mạnh."
"Cô ấy sợ sau khi anh biết sự thật sẽ áy náy, vậy nên cầu xin tôi đừng nói với anh. Điện thoại để ở chỗ tôi là vì cách mỗi tháng sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho người nhà, đợi sau khi cơ thể anh ổn định, mọi người chấp nhận được rồi mới nói ra sự thật."
Nói đến đây, anh ta ngập ngừng, cực lực kiềm chế đau khổ mới có thể nói tiếp.
"Cô ấy ngốc thật, vì người đàn ông không yêu mình mà hy sinh mọi thứ."
Dường như Lục Lệ Thành sụp đổ trong phút chốc, anh túm chặt Lâm Thiếu Sâm, hai hàm răng nghiến keng kéc vào nhau.
"Ai nói với anh tôi không yêu cô ấy?"
Nói ra thật đáng thương, sau khi Hứa Niệm Niệm ch*t hai tháng thì nghe Lục Lệ Thành nói anh yêu cô.
Anh nói rằng nhiều năm trước anh không phân biệt rõ đâu là yêu, vậy nên xem lòng cảm ơn thành yêu thích.
Thật ra lúc Hứa Niệm Niệm chơi dương cầm trước mặt mọi người, anh đã sớm yêu cô rồi.
Chỉ là không ngờ sau này uống rượu say bất ngờ xông vào phòng cô, anh tưởng mọi chuyện do cô sắp đặt, anh ghét nhất là phụ nữ tâm tư thâm độc.
Hơn nữa sau này vì chuyện này mà ép ch*t Liễu Nguyệt, ngăn cách bởi một mạng người, anh càng lúc càng không thể tha thứ cho Hứa Niệm Niệm, không cách nào nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ, Liễu Nguyệt quay về rồi, anh có thể không lo ngại gì mà thừa nhận tình cảm của chính mình.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Đầu óc của Lục Lệ Thành đều là câu nói kia của Lâm Thiếu Sâm, Niệm Niệm sẽ không quay về nữa, cô đã ch*t vào hai tháng trước rồi!
Cô ấy đã ch*t rồi!
Cô ấy ch*t rồi!
"Đây là giấy nhận t/hi t/hể." Lâm Thiếu Sâm lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Lục Lệ Thành, tay còn đang run run: "Anh mau ký tên lên đi, tôi muốn đưa Niệm Niệm về nhà sớm một chút."
Cả đời này Hứa Niệm Niệm chưa từng nghĩ sau khi ch*t lại có thể nhìn thấy ảnh t/hi t/hể của mình trên giấy nhận t/hi t/hể.
Khoảng thời gian trở lại đây, cũng may hồn phách vẫn còn ý thức, vậy nên cô chưa ý thức được mình đã thật sự rời khỏi thế gian.
Cho đến khi nhìn thấy t/hi t/hể thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!